Ta Cùng Nữ Chủ Đều Thật Thơm

Chương 14: Đừng khóc



Liễu Sương thất thần trong thoáng chốc, Thẩm Kỳ Khi đã đẩy ra cổng rào, ngựa quen đường cũ mà đi đến, đôi ủng đen bước trên lối mòn giữa các luống thuốc, phát ra âm thanh sột soạt.

Nàng giống như một cái lò sưởi lớn đến gần Liễu Sương, nhìn giỏ tre trên tay đối phương: "Sư tỷ đang hái thuốc? Có cần ta hỗ trợ hay không?".

Liễu Sương chậm lại động tác trong tay, dời ánh mắt, lông mi khẽ run, thấp giọng nói: "......Sao ngươi lại tới đây?".

"Chạy bộ sáng sớm vừa vặn ngang qua, thấy sư tỷ cũng ở đây nên muốn vào nhìn một chút." Thẩm Kỳ Khi cười tủm tỉm, giống một con mèo hoang tinh thần phấn chấn, "Đêm qua ta nghiêm túc xem quyển tâm pháp mà sư tỷ đưa cho, mặt trên nói tu tiên cũng cần chăm chỉ rèn luyện thân thể, thế nên ta bắt đầu ngay hôm nay!".

Dứt lời, nàng vô cùng tự nhiên duỗi tay tiếp nhận giỏ tre trên tay Liễu Sương, đầu ngón tay ấm mềm nhẹ nhàng xẹt qua mặt bàn tay, khoảnh khắc làn da tiếp xúc nhau như là hòn đá ném xuống mặt hồ, nổi lên gợn sóng lăn tăn.

Liễu Sương như bị ấn nút tạm dừng, ngơ ngẩn để đối phương ôm lấy giỏ tre.

"Sư tỷ nghỉ tạm một lát, để ta giúp ngươi." Thẩm Kỳ Khi cười, nhẹ nhàng nắm tay áo nàng, "Sư tỷ?".

Liễu Sương rủ mi mắt, đè xuống gợn sóng lạ lẫm kia, bất đắc dĩ nói: "Được rồi, không cần hái thuốc, ngươi cuốc đất đi."

Thẩm Kỳ Khi mỉm cười bằng lòng đáp ứng. Liễu Sương trở lại dưới mái hiên, ngồi ở ghế xích đu, xem Thẩm Kỳ Khi nhặt cuốc lên cùng mấy cây cỏ dại phân cao thấp, không khỏi lắc đầu cười.

Gió nhẹ lướt qua ngọn liễu, cảnh xuân lúc này trở nên kỳ diệu hài hoà. Nàng không ngờ có một ngày, mình có thể cùng Thẩm Kỳ Khi hoà bình ở chung như vậy.

Thời tiết sáng sủa, Thẩm Kỳ Khi hết nhổ cỏ lại cuốc đất, tự tay làm lấy, mồ hôi rơi như mưa, nửa canh giờ qua đi, thế nhưng cũng đạt được hiệu quả rèn luyện không thua gì chạy bộ.

Nàng vén tay áo lên, lau một phen mồ hôi trán, thầm nghĩ: Văn chủng điền miêu tả vai chính nhẹ nhàng trồng trọt, quả nhiên đều là hư cấu!

Liễu Sương trầm mặc nhìn nàng, nắm chặt chiếc khăn màu trắng trong tay, chậm rãi đi đến bên cạnh, đưa khăn ra: "Lau chút mồ hôi."

Thẩm Kỳ Khi lúc sớm 'lặn lội đường xa', sau lại làm việc nhà nông, hiện tại tay mỏi chân run, không đề được tinh thần, lập tức hướng nàng giơ mặt lên, lười biếng nói: "Mệt mỏi quá a, sư tỷ giúp ta lau lau đi."

Mồ hôi đổ ròng trên khuôn mặt tiếu lệ tinh xảo, khoé môi hơi nhếch lên, mấy giọt mồ hôi theo cần cổ trắng nõn uốn lượn chảy xuống, nhập sâu vào bên trong cổ áo.

Liễu Sương đình chỉ ánh mắt, đột nhiên giơ tay ấn khăn lên mặt Thẩm Kỳ Khi, gấp gáp qua loa lau vài cái, làm Thẩm Kỳ Khi cả người nghiêng ngã, khó khăn lắm mới chống cuốc đứng vững.

"Sư...sư tỷ!" Nàng giống nuốt trọng trứng gà, trợn tròn hai mắt, "Ngươi là đang lau mặt đó nha!". Sao có thể thô lỗ như thế!

Liễu Sương đắp chiếc khăn lên mặt nàng, nhanh chóng xoay người, cứng ngắc rời đi.

Thẩm Kỳ Khi gỡ khăn xuống, đã không còn bóng dáng Liễu Sương. Nàng tùy ý lau mặt một lần nữa, đi theo vào phòng.

Liễu Sương đưa lưng về phía nàng, tay cầm tách trà, từ từ uống từng ngụm.

Thẩm Kỳ Khi đi đến bên cạnh, cũng rót cho mình một tách, đặt mông ngồi xuống ghế. Nàng xoa bả vai bủn rủn, lại nghe bụng kêu ọt ọt, thở dài nói: "Sư tỷ, ta đói bụng."

Khô nóng trên mặt chậm rãi tan đi, Liễu Sương nghiêng đầu nhìn nàng: "Muốn ăn cái gì?".

Thẩm Kỳ Khi nghĩ nghĩ, cười nói: "Ta muốn ăn chè hạt sen ở nhà bếp, chúng ta cùng đi đi sư tỷ?".

Liễu Sương vừa định từ chối, lại nghe nàng nói: "Đêm qua ta đã gặp phải chuyện kỳ quái, muốn nói ngươi nghe một chút."

"Chuyện gì kỳ quái?"
Nàng ẩn ẩn cảm thấy Thẩm Kỳ Khi đời này cùng đời trước như là hai người khác nhau, có lẽ có liên quan đến chuyện nàng trọng sinh.

Thẩm Kỳ Khi thuận thế ôm lấy cánh tay nàng: "Đi thôi, chúng ta vừa đi vừa nói chuyện."

Liễu Sương ngẫm nghĩ, dưới ánh mắt long lanh chờ mong của đối phương, rốt cuộc cũng đi theo.

Có thể tưởng tượng nhà bếp là căng tin lớn ở Thanh Phong, tu sĩ chưa tịch cốc đều đến đó ăn cơm, nhưng không biết có phải bởi vì người tu tiên thiên về ăn chay hay không mà đồ ăn cung cấp rất là nhạt nhẽo, rau nhiều hơn thịt, đối với người thích ăn thịt như Thẩm Kỳ Khi, quả thực là đại ác mộng.

"...... Nhưng chè hạt sen ở đó ăn rất ngon, ngọt thanh ngon miệng." Thẩm Kỳ Khi dang hai tay, bắt đầu coi đường nhỏ như là sàn catwalk, "Sư tỷ có ăn qua chưa?".

Liễu Sương đi bên cạnh, thường thường túm lại nàng bảo trì cân bằng: "Chưa ăn."

Thẩm Kỳ Khi nghiêng trái nghiêng phải: "Cũng đúng! Sư tỷ khéo tay, căn bản không cần phải đến đó ăn, tự cấp tự túc là được."

Liễu Sương lắc đầu, nói: "Ta đã tịch cốc, không cần phải tự cấp tự túc."

Thẩm Kỳ Khi thầm nghĩ: Ta có thể giúp ngươi giải quyết a! Có đồ ăn ngon cứ việc hướng về phía ta!

Chợt nghe Liễu Sương hỏi: "Ngươi đêm qua rốt cuộc gặp chuyện gì kỳ lạ?".

Thẩm Kỳ Khi "A" một tiếng, cười khổ nói: "Ta dựa theo phương pháp tu luyện trong sách tìm được Linh Hải của mình, sau đó......bị đẩy văng ra ngoài."

Liễu Sương sửng sốt: "...Văng ra ngoài?".

Người tu tiên có thể tùy ý du ngoạn Linh Hải của mình, làm sao lại bị văng ra ngoài?

"Ngươi ở bên trong thấy được cái gì?"

Thẩm Kỳ Khi nói: "Thấy được mấy chữ, nhưng mà cách quá xa, không có xem hoàn chỉnh."

Liễu Sương bỗng nhiên nhớ tới lần trước Thẩm Kỳ Khi đột ngột té xỉu, chính mình cũng từng ở Linh Hải của nàng nhìn thấy văn tự vô cùng cổ quái.

Nàng nghĩ hẳn là Thẩm Kỳ Khi cũng xem không hiểu, nên không có hỏi lại.

"Ngoài cái đó thì sao?"

"Còn thấy được một vùng biển rộng."

Thẩm Kỳ Khi nghĩ nghĩ, "Đúng rồi......Ta chính là bị sóng biển đánh văng ra."

"Thật sự kỳ quái." Liễu Sương trầm tư nói, "Linh Hải giống nhau đều sẽ không cự tuyệt chủ nhân."

Hai người thảo luận vừa lúc đi ngang qua rừng trúc, lá trúc xào xạc hoà với tiếng côn trùng nhỏ vụn.

Đường mòn vắng vẻ, bóng cây cùng những đốm sáng loang lổ rơi trên đất, xa xa có thể nhìn đến lương đình hóng mát, ở giữa có bộ bàn đá trắng, hình như có người nào đó đang nằm gục trên bàn.

Thẩm Kỳ Khi ngừng bước, nhón mũi chân nhìn nhìn: "Sao có người nằm ở đó vậy nhỉ?".

Liễu Sương nói: "Có lẽ là ngủ rồi."

Thẩm Kỳ Khi nhíu mày, cảm giác khó hiểu, lúc này một con quạ đen cũng vừa đáp xuống bàn mổ mổ ngón tay, mà người nọ vẫn nằm im không nhúc nhích. Nghe tiếng người đến gần, nó vỗ cánh bay đi.

Thẩm Kỳ Khi nhăn mặt: "...Sư tỷ, ta có chút lo lắng, trước qua xem thử, ngươi chậm rãi theo sau."

Không đợi Liễu Sương đáp ứng, nàng đã nhảy khỏi lan can, cất bước chạy đi.

Liễu Sương thấy Thẩm Kỳ Khi thực mau đã đến giữa đình, nàng duỗi tay chạm vào người trên bàn, người nọ lập tức mềm nhũn ngã xuống đất.

Ngay sau đó, Thẩm Kỳ Khi tựa hồ nhìn thấy cái gì, cả người bỗng nhiên cứng đờ, liên tục lui bước ra phía sau, loạng choạng đỡ cột đình, chật vật cong thắt lưng, lấy tay bịt miệng.

Liễu Sương trong lòng căng thẳng, nhoáng cái xuất hiện gần Thẩm Kỳ Khi. Chân vừa đáp xuống, nàng liền ngửi được một trận ma khí nồng nặc, tràn ngập ngôi đình nhỏ.

Thẩm Kỳ Khi dựa cây cột, cả người sắp trượt xuống đất. Liễu Sương đi đến sát bên, mới phát hiện Thẩm Kỳ Khi rất nhỏ phát run.

"Chết...rồi...". Nàng lẩm bẩm nói, thanh âm nghẹn ở cổ họng, hít thở không thông.

Đợi Liễu Sương thấy rõ hết thảy trước mắt, sắc mặt đại biến. Nàng mau chóng phản ứng vươn tay che kín đôi mắt Thẩm Kỳ Khi.

"Đừng nhìn." Nàng thấp giọng nói.

Thẩm Kỳ Khi cực kỳ an tĩnh, ngoan ngoãn rúc trong lòng nàng.

Tầm mắt Liễu Sương rơi trên mặt đất, con ngươi dần dần nổi lên màu đỏ tươi.

Kia là một cái xác, đã bị mổ bụng.

Mùi máu tanh nồng, cơ quan nội tạng rơi rớt xung quanh ghế đá, nơi bụng thủng một lỗ to dữ tợn, như là đang sống sờ sờ bị người đào khoét đan nguyên.

Quả thực khiến người buồn nôn.

Trong đình quẩn quanh khí vị ma tu, rõ ràng không chỉ một người. Sát khí tàn lưu hệt như đê vỡ xộc tới các nàng.

Nàng nhắm mắt, trên trán hiện ra gân xanh, cố hết sức khống chế ma khí đang điên cuồng tán loạn trong cơ thể.

Đúng lúc này, Thẩm Kỳ Khi nấc lên một tiếng, một tay nắm chặt vạt áo bên hông, vùi mặt vào vai Liễu Sương, chất lỏng ấm áp làm ướt làn da ở sườn cổ.

Thẩm Kỳ Khi như là đang khóc, lại cực kỳ đè nén. Liễu Sương nhất thời trong đầu trống rỗng, tay chân có chút luống cuống.

Vài giây sau, nàng vươn tay, không quá thuần thục vỗ lên lưng Thẩm Kỳ Khi, giọng nàng rất nhẹ, như đang dỗ em bé, một lần lại một lần vụng về nói: "Ngoan, đừng sợ, đừng khóc......".


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.