Y phục chính là vật thiếp thân, không thể rời khỏi người. Liễu Sương lầm lì như thế, sao có thể để Thẩm Kỳ Khi mặc y phục của nàng ta? Nhất định giữa các nàng đã xảy ra chuyện gì, cho nên mới...
Sắc mặt Phù Lạc nhất thời xanh đỏ đan xen, cũng không biết tưởng tượng hình ảnh gì, căm giận phất tay áo nói: "Quả thực...quả thực hoang đường!" Hai nữ tử, như thế nào...làm ra loại chuyện đó a!
Nàng căm ghét nhìn về phía hai người, thấy Thẩm Kỳ Khi đang nhỏ giọng cười nói gì đó, Liễu Sương kề tai nghe.
Hình thức ở chung thế này là vô cùng bình thường, nhưng trộn lẫn với dục niệm có sẵn trong lòng, bức tranh trước mắt Phù Lạc đột nhiên thay đổi ý vị, tràn đầy tình yêu đôi lứa mùi mẫn.
Phù Lạc tức giận hung hăng véo cánh tay đệ tử bên cạnh, thu được một tiếng kêu rên sợ hãi.
Liễu Sương này nhất định là ỷ mình có nhan sắc, rắp tâm dụ dỗ, không thôi tiểu sư muội sao có thể đổi ý, một lòng che chở nàng ta?!
Phù Lạc càng nghĩ càng cảm thấy mọi chuyện sáng tỏ, hận không thể lập tức chạy qua tự tay cứu Thẩm Kỳ Khi thoát khỏi móng vuốt hồ ly tinh.
Một tiết học trôi qua, Thẩm Kỳ Khi vẫn không biết nàng đang là nhân vật trung tâm 'nước sôi lửa bỏng', 'tai tiếng quấn thân'.
Đương lúc nàng cùng Liễu Sương chuẩn bị rời khỏi học đường, thì nghe thấy một trận cười nhạo: "Ha, phế vật coi vậy mà cũng có bản lĩnh."
Phù Lạc dựa tường, chu vi hơn dặm vây quanh một vòng người thần sắc khác nhau. Mỗi chữ mỗi câu chậm rãi phun ra, pha đầy sự giễu cợt: "Người nào đó không có thực lực, liền dùng chiêu trò dơ bẩn rù quến người khác."
Thẩm Kỳ Khi nhíu mày, ngừng bước chân. Trực giác nói cho nàng, mấy lời bôi nhọ này thể nào cũng nhằm vào nữ chủ.
Nàng vén tay áo lên, xoay người nói: "Nói ai? Nói gì thì nói cho rõ ràng."
"Ai trong lòng có quỷ, thì ta nói người đó!". Phù Lạc hừ một tiếng, đi tới trước ôm lấy cánh tay Thẩm Kỳ Khi, ôn nhu nói, "Tiểu sư muội, ngươi cần phải nghiêm túc xem xét, đừng để người tính kế lừa gạt."
Tầm mắt Liễu Sương lướt qua bả vai Thẩm Kỳ Khi, lẳng lặng nhìn Phù Lạc, đôi con ngươi đen sâu không thấy đáy.
Thẩm Kỳ Khi tức khắc sởn gai góc, cảnh giác rút cánh tay ra, lui đi vài bước phân rõ giới hạn.
"Ai trong lòng có quỷ ta không biết, ta chỉ biết có mấy kẻ người không ra người quỷ không ra quỷ." Đôi mắt to tròn lúng liếng, Thẩm Kỳ Khi nói như bay, "Suốt ngày trừ bỏ khua môi múa mép gì cũng không làm, ăn no rỗi việc a?! Muốn ta cho các ngươi chút việc để làm hay không?".
Liễu Sương không lường trước được Thẩm Kỳ Khi sẽ như thế, hàn khí trong mắt nhạt đi, thầm nghĩ: Nàng ấy vẫn giống đời trước miệng mồm lanh lợi khéo ăn nói, tính tình không chịu thua ai, so sánh với hình tượng ngoan ngoãn nhu thuận ngày hôm qua, thật là thú vị.
Phù Lạc sượng cứng người, giận dữ cắn chặt môi dưới: "Ngươi! Không biết tốt xấu!". Nàng rõ ràng một lòng muốn tốt cho Thẩm Kỳ Khi, sao đại tiểu thư lại không hiểu được ý tứ của nàng chứ!
Những người khác thấy Thẩm Kỳ Khi khăng khăng giữ gìn Liễu Sương, càng tin tưởng suy đoán trong lòng, ánh mắt quăng tới đều có thâm ý.
Có người ẩn chứa hàm ý lên tiếng: "Ngươi cùng phế nhân pha trộn một chỗ...không thấy ghê tởm sao?".
Thẩm Kỳ Khi từ chối hiểu, tặc lưỡi một tiếng: "Luận ghê tởm, ai mà so lại các ngươi."
Có người hùng hổ: "Chúng ta là có ý tốt mà thôi, ngày sau các ngươi bị mọi người nhạo báng, đừng trách chúng ta không nhắc nhở!".
Thẩm Kỳ Khi xoè bàn tay trước mặt hắn: "Nếu ngươi thật muốn trợ giúp, không bằng quyên góp chút linh thạch linh ngọc?".
Người nọ ngẩn ra, lúng túng nói: "Này...Dựa vào cái gì muốn ta cho các ngươi?".
"Không quyên góp được? Vậy chút thiện tâm ấy của ngươi cũng chỉ là nói miệng, quá rẻ bèo."
Có người cả giận nói: "Ngươi làm gì hùng hổ doạ người như thế?!".
Thẩm Kỳ Khi nhìn chung quanh, lạnh lùng nói: "Trả đũa đấy? Không phải là đám các ngươi ti tiện gây sự trước sao?".
Nàng xoa tay hầm hè khí thế tăng vọt, hận không thể cùng bọn họ khẩu chiến mấy trăm hiệp. Thế nhưng cảnh tượng này dừng ở trong mắt Liễu Sương, càng như là một con mèo cào loạn, giương nanh múa vuốt thị uy với đám tôm tép phù du, rất là dễ thương, làm nàng không thể không nghiêng mặt giấu đi ý cười bên môi.
Trải qua mấy phen đấu khẩu, chúng đệ tử liên tục bại lui, bọn họ là thâm sơn tu sĩ đi xuống chân núi còn bị mấy bác gái bày hàng trà nước chặt chém giá cả, tất nhiên là đánh không lại anh hùng bàn phím Thẩm Kỳ Khi. Sắc mặt bọn họ giờ phút này vạn phần khó coi.
Thẩm Kỳ Khi tiêu sái phủi phủi tay, dù rằng cũng không tồn tại tro bụi gì, nàng đắc ý nói: "Thôi, ta không muốn lãng phí thời gian cùng đám cặn bã này. Sư tỷ, chúng ta đi thôi."
Liễu Sương nhẹ gật đầu, hoàn toàn nghe lời: "Tốt."
Phù Lạc đã bị kích động mặt mày đỏ bừng, hai mắt trợn trừng giống con cá mắt lồi: "Đi gấp như vậy, quả nhiên là chột dạ!". Phù Lạc hất cằm, ngạo mạn nói: "Ngươi yên tâm, ta tạm thời không lan truyền chuyện này. Bất quá rất nhiều người cũng đã nhìn ra, tự giải quyết cho tốt đi!".
Thẩm Kỳ Khi có chút mù mờ: "Hả?". Nhìn ra cái gì? Rốt cuộc nàng ta đang nói gì?
Liễu Sương nhàn nhạt lướt mắt qua Phù Lạc, thần tình khó đoán, nàng hơi nhếch khoé môi, nhẹ giọng nói: "Tiểu sư muội, chúng ta đi thôi." Dứt lời xoay người rời đi.
Thẩm Kỳ Khi đáp ứng một tiếng, hăm doạ nhìn đám đệ tử, tiếp đó quay đầu đuổi theo Liễu Sương.
Phù Lạc một quyền đấm lên mặt bàn. Mọi người thấy thế sôi nổi khuyên nhủ: "Ôi chao, mặc kệ các nàng đi, để coi về sau có được quả ngọt không thì biết! Phù Lạc sư muội, ngươi bớt bớt giận."
Phù Lạc thở dồn dập, the thé nói: "Ngươi không thấy sao? Biểu tình vừa rồi của Liễu Sương kia...là đang khiêu khích!".
Thẩm Kỳ Khi đuổi kịp Liễu Sương, hai tay chắp sau lưng, đi lùi đối diện với nàng, "Sư tỷ, ta vừa rồi lợi hại hay không?".
Thẩm Kỳ Khi tươi cười hiện ra má lúm đồng tiền, tràn đầy tinh thần thiếu niên bồng bột phấn chấn, kiêu ngạo lại đáng yêu.
Liễu Sương nhìn nàng, khen ngợi: "Lợi hại."
Thẩm Kỳ Khi cười hắc hắc: "Vậy thì tốt rồi, sư tỷ không giỏi ăn nói, ta thay ngươi mắng lại bọn họ mới có thể hả giận."
Liễu Sương thoáng giật mình. Đời trước nàng đã quen nghe miệng đời mỉa mai cay độc, một đao ghim trên người cũng không cảm thấy đau. Mà hiện giờ những vết thương xưa cũ đó lại có một dòng nước ấm áp chảy qua, lấp lánh dưới ánh nắng tươi đẹp làm cả người thoải mái dễ chịu.
Trong lòng dâng lên cảm xúc phức tạp, nàng rủ mi mắt, chậm rãi nói: "...... Đa tạ sư muội."
"Không cần khách khí vậy đâu!". Thẩm Kỳ Khi lấy hết can đảm, nghiêm túc nói, "Sư tỷ cùng ta làm giao ước, có được không?".
Liễu Sương mềm dịu hỏi, "Giao ước gì?".
Thẩm Kỳ Khi ngửa đầu nhìn nàng, ánh mắt trong trẻo, "Sư tỷ đối ta tốt bao nhiêu, ta đều ghi tạc trong lòng. Nếu sư tỷ xem ta là bằng hữu, sau này không cần tùy ý nói cảm ơn, ngược lại có vẻ phá lệ xa lạ."
"Bằng hữu?" Liễu Sương lẩm bẩm hai chữ xa lạ này, trong mắt xẹt qua sắc thái kỳ dị, bên môi bất giấc nhiễm ý cười, phảng phất hoa lê nở rộ phiêu tán đầy trời.
Nàng nhẹ nhàng đáp: "....Được thôi."
......
Thời gian qua đi, bất tri bất giác tỷ thí thăng học đã đến trước mắt.
Mấy ngày nay Thẩm Kỳ Khi khổ tu kiến thức cơ sở, tiếp thu được một ít phương pháp, cũng không biết có phải bởi vì nguyên thân có nội lực tốt cộng với năng lực lý giải rất cao của chính mình hay không, hợp lại càng tăng thêm sức mạnh. Chỗ nào không hiểu thì đi hỏi Liễu Sương, nàng rất nhanh đã hiểu rõ quyển sách này.
Tỷ thí tiến hành ở quảng trường Ngọc Phong, các đệ tử đều tập hợp ở đó. Thẩm Kỳ Khi lên phi kiếm, dưới sự chỉ dẫn của đàn chim, từ từ bay đến Ngọc Phong.
Ngọc Phong không giống Thanh Phong, tiên sơn lầu các biến mất trong biển mây lượn lờ, phong cách kiến trúc xa hoa lãng phí, đại điện kim bích huy hoàng, nhìn qua liền cho người ta cảm giác nơi đây không có gì ngoài tiền, không khó suy đoán điều kiện sinh hoạt hẳn là tốt nhất trong các phong.
Thẩm Kỳ Khi nhảy xuống phi kiếm, ở quảng trường thấy rất nhiều người quen mắt. Đệ tử nội môn mặc y phục lụa trắng, tốp năm tốp ba tụ bên nhau; đệ tử ngoại môn mặc y phục xanh, quy củ đứng ở hai bên, còn có một ít nhan sắc phục sức khác biệt, trông không giống đệ tử Thanh Lễ Phái.
Lần này ngoại trừ đệ tử Thanh Lễ Phái, nghe nói còn có không ít tu sĩ môn phái khác tới đây giao lưu học tập, quan sát tỷ thí.
Thẩm Kỳ Khi xoay người nhìn quanh, thói quen tìm kiếm bóng dáng Liễu Sương, thực mau nhìn thấy rồi.
Ở phía xa, Liễu Sương đang một mình đứng giữa biển người, lưng đeo trường kiếm, thanh lãnh xuất trần, cho dù trên mặt không chút biểu tình cũng sẽ làm người chú ý.
Thẩm Kỳ Khi vui vẻ, nhấc chân chuẩn bị chạy về phía nàng, đột nhiên thấy một nam tử đang tiến đến gần Liễu Sương.
Người nọ mặc y phục đen, thân trường ngọc lập, rất có phong phạm thế gia công tử. Hắn ngừng trước mặt Liễu Sương, hỏi nàng chuyện gì đó. Liễu Sương lẳng lặng nghe, thỉnh thoảng đáp lại một câu, hai người cứ thế nói chuyện với nhau.
Thẩm Kỳ Khi khựng người, tròn mắt nhìn, trong đầu vang lên tiếng chuông cảnh báo — nam tử này là ai?! Đứng gần như vậy là muốn làm gì? Nam nữ thụ thụ bất thân không biết sao!