Ta Cùng Nữ Chủ Đều Thật Thơm

Chương 29: Rung động



Thẩm Kỳ Khi trợn tròn một đôi mắt hạnh, ngốc ngốc mà nhìn nàng. Có thể thấy được rượu không riêng cho người ta dũng khí, còn sẽ làm người trở nên ngốc nghếch, một lát sau nàng mới phản ứng lại, mặt đỏ bừng.

"Chua......chua chút xíu thì sao chứ." Nàng thấp giọng nói, ngữ khí phập phồng không tự tin, "Chỉ cho quan phóng hỏa, không cho sư muội đốt đèn sao?".

"Đốt đèn gì?" Liễu Sương cười như không cười, "Đột nhiên nhào tới, người nào không biết còn tưởng rằng ngươi muốn phi lễ ta."

Thẩm Kỳ Khi gục đầu xuống, lúng ta lúng túng: "Này......sao có thể kêu phi lễ chớ? Nàng kia chạm vào tay ngươi, ta còn chưa nói cái gì a."

Liễu Sương nói: "Đúng vậy, người khác chạm vào cái tay, ngươi trực tiếp chạm lên miệng."

Thẩm Kỳ Khi trừng nàng, giận dỗi lên bắt sai trọng điểm: "Sao ngươi cứ hướng về người nọ mà nói giúp? Ngươi rốt cuộc là sư tỷ của ai nha?!".

Liễu Sương không còn lời gì để nói: "...... Là của ngươi." Nàng không so đo cùng người say, sờ sờ đầu Thẩm Kỳ Khi, ôn hòa nói, "Đừng tức giận, được không? Về sau đều hướng về ngươi."

Thẩm Kỳ Khi cắn răng, dấm gặp lửa càng thiêu càng vượng, đột nhiên nổi lên tâm tư nghịch phản: "Ta chính là phi lễ ngươi thì làm sao! Ta còn muốn hôn!" Dứt lời nhón mũi chân muốn bám lên, bị Liễu Sương gỡ xuống, vẻ mặt dở khóc dở cười.

Nàng thở dài: "Ngươi tốt xấu chú ý xung quanh một chút."

Người tới lui trên đường vội vàng dời tầm mắt, làm bộ nhìn sang chỗ khác ngắm cảnh.

Thẩm Kỳ Khi: "......" Tiểu cô nương đỏ mặt gục đầu, biết vậy chẳng hăng máu. May mắn là người bình thường sẽ không thể nhớ rõ dung mạo các nàng, lần sau có thấy cũng không nhận ra được.

Liễu Sương gập ngón trỏ, nhẹ nhàng gõ gõ đầu nàng, "Lá gan thật lớn, cũng không sợ bị người thấy."

Thẩm Kỳ Khi lè lưỡi: "Ta, ta không có nghĩ nhiều như vậy." Chỉ là nhất thời xúc động, trách sư tỷ lớn lên quá đẹp, cũng tự trách mình không biết kềm chế.

Có men say đầu óc choáng váng, Thẩm Kỳ Khi không có miệt mài theo đuổi chút ghen tuông trong lòng này, chỉ cảm thấy hành động vừa rồi ẩn ẩn lướt qua giới hạn hữu nghị, ngựa khó dừng cương hướng về một phương hướng không thể đoán trước.

Nàng ngẩng đầu lên hỏi: "Sư tỷ, bây giờ chúng ta làm gì? Phải về Thanh Phong sao?" Vừa thấy sắc trời, màn đêm sâu thẳm, e là đã gần đến giờ Hợi. (9pm-11pm)

"Ngươi không phải mua hoa đăng sao?" Liễu Sương cúi đầu nhìn cái đèn con thỏ bị rớt dưới chân, vừa rồi Thẩm Kỳ Khi ý / loạn / tình / mê, tùy tay quăng hoa đăng xuống đất, "Trước tiên thả đèn."

Thẩm Kỳ Khi hứng khởi đáp ứng: "Được nha." Nhặt đèn lên phủi phủi bụi đất, con thỏ xám xịt trở nên sinh long hoạt hổ, ghen tuông vô tung vô ảnh, nàng lại cao hứng lên, nhảy nhót chạy đến bờ sông.

Liễu Sương dừng ở phía sau nàng, lắc đầu, cười mắng một câu vô tâm không phổi. Quấy đến mình tiếng lòng rối loạn, còn nàng lại như không có việc gì.

Chọn một chỗ vắng vẻ, Thẩm Kỳ Khi ngồi xổm bên bờ sông, từ lỗ tai thỏ rút ra miếng giấy, suy nghĩ nửa ngày, cúi đầu viết một dòng chữ. Ánh đèn chiếu vào mặt nàng, đem con ngươi biến thành màu hổ phách nhợt nhạt, thần sắc chuyên chú lại cẩn thận.

Liễu Sương nhìn nàng, hỏi: "Viết cái gì?".

Thẩm Kỳ Khi cong mắt, mang theo một tia giảo hoạt: "Không nói cho ngươi, nói liền không chuẩn."

Nhét điều ước nguyện trở vào, hoa đăng bướng bỉnh đảo quanh trên mặt nước, giống con thỏ nhảy tới nhảy lui. Thẩm Kỳ Khi đẩy nó về phía trước cho nó thuận lợi nhập vào dòng chảy, chịu tải tốt đẹp nguyện cảnh, đi theo một tảng lớn mênh mang hoa đăng phiêu xa, thực mau liền thu lại thành cái điểm nhỏ, mất hút.

Thẩm Kỳ Khi đứng lên nhìn về nơi xa, thẳng đến rốt cuộc nhìn không thấy, mới nói: "Đi thôi."

Thời điểm không còn sớm, hai người tính toán ở tạm Vô Đồng trấn một đêm. Tìm hồi lâu, thật vất vả tìm được một khách điếm còn chưa đóng cửa, chưởng quầy đứng ở trước quầy mơ màng sắp ngủ.

Thấy có người tới, hắn lười biếng mà xốc lên mí mắt, theo thường lệ hỏi một câu: "Tạm ngồi nghỉ chân hay là ở trọ?"

Thẩm Kỳ Khi cười nói: "Đã trễ thế này, có thể là nghỉ chân sao?"

"Cũng không nhất định a." Chưởng quầy nói, "Gần đây buổi tối không biết vì cái gì khách nhân đặc biệt nhiều, những người đó không có tiền ở qua đêm nên chỉ ghé vào ăn uống rồi đi thôi."

"Thời điểm không còn sớm, đi nơi nào ở?"

Chưởng quầy hất mặt về phía tây bắc, không kiên nhẫn nói: "Chỗ đó, trên núi có một toà miếu hoang, miễn cưỡng có thể chắp vá cả đêm."

Lại hỏi nàng muốn loại phòng nào. Loại một giá cả mắc chút, tọa bắc hướng nam, điều kiện rất tốt; loại hai không bằng, buổi tối ngủ sẽ hơi lạnh. Thẩm Kỳ Khi phá của, nhất định phải ở tốt nhất, Liễu Sương đứng ở một bên không nói lời nào, đơn giản tuỳ theo ý nàng.

Chưởng quầy nói: "Loại một còn thừa một gian phòng thôi, hai vị cô nương chắp vá một đêm, không thành vấn đề chứ?".

Liễu Sương nhìn thoáng qua Thẩm Kỳ Khi, Thẩm Kỳ Khi không chút do dự: "Không thành vấn đề!" Nàng lại không phải chưa từng ngủ cùng sư tỷ, cùng chung chăn gối có là gì.

Chưởng quầy thu bạc, nháy mắt mặt mày hớn hở, phân phó tiểu nhị dẫn người lên phòng.

Tiểu nhị dẫn hai người lên lầu, đẩy cửa ra, sáng sủa sạch sẽ, đệm chăn mới dễ chịu. Thẩm Kỳ Khi nhào vào trên giường, chôn trong cái chăn mềm như bông, mệt mỏi đánh úp lại, cảm thán đúng là tiền nào của đó.

Nằm chưa được mấy phút đã bị Liễu Sương kéo lên: "Chơi một ngày, đừng đem chăn cọ dơ."

Thẩm Kỳ Khi bò dậy, mắt trông mong mà nhìn nàng. Liễu Sương bị nàng xem đến lòng vui vẻ, cười nói: "Ngẩn người làm gì, mau đi tắm."

Thẩm Kỳ Khi đáng thương than thở: "Mệt nhọc."

Liễu Sương thiết diện vô tình: "Mệt nhọc cũng cần phải tắm gội." Lại phân phó tiểu nhị đem thau tắm lên, nấu nước nóng một thùng một thùng đổ vào. Cuối cùng, tiểu nhị rời khỏi phòng, lưu lại hai người mắt to trừng mắt nhỏ.

"Ngươi tắm trước đi." Liễu Sương nói, "Không phải mệt nhọc sao?"

Thẩm Kỳ Khi được tiện nghi còn khoe mẽ, cười đến híp mắt: "Mệt mỏi quá a, sư tỷ xoa lưng cho ta đi."

"Tưởng bở." Liễu Sương ném xuống một câu, đi ra ngoài.

Thẩm Kỳ Khi bĩu môi, đi đến thùng gỗ to, nước ấm vừa vặn, trên mặt nước còn phù cánh hoa. Nàng cởi ra quần áo, ngâm cả người vào trong, còn nghịch nghịch nước, hưởng thụ hơn mười phút, thiếu chút nữa ngủ quên trong thùng.

Vội vàng mặc tốt quần áo, Thẩm Kỳ Khi kêu Liễu Sương tiến vào. Lại rót đầy thùng nước, sau đó Thẩm Kỳ Khi đi ra.

Nàng đứng ở cửa, đột nhiên hậu tri hậu giác: "Đều là nữ vì cái gì muốn tị hiềm?"

Thẩm Kỳ Khi định đẩy cửa đi vào, lại cảm thấy không thích hợp. Tuy rằng Liễu Sương đã sớm bị nàng xem sạch bách, có mông có ngực thập phần quyến rũ, nhưng mà....

Nàng tưởng tượng dáng vẻ sư tỷ tắm rửa, hơi nước lượn lờ, tóc đen phiêu trong nước, làn nước ấm áp thấm qua cánh tay sứ bạch, vòng eo mảnh khảnh, nhiệt khí đem người huân thành đạm phấn......

Ối!
Thẩm Kỳ Khi run lập cập, không thể lại suy tưởng, lại tưởng liền bị chặn a.  (Bị Tấn Giang chặn a)

Liễu Sương tắm rửa thực mau, chưa mười phút đã ra tới mặc xong quần áo, thấy Thẩm Kỳ Khi ngơ ngác đứng ở cửa y như mất hồn.

"Ngẩn người làm gì?" Nàng vỗ vỗ bả vai đối phương, "Không phải mệt nhọc sao? Tiến vào ngủ đi."

Tiểu nhị đem thùng gỗ dọn đi, thu thập phòng sạch sẽ, trong không khí còn sót lại một ít hơi nước mông lung. Thẩm Kỳ Khi nằm ở trên giường, lật qua lật lại như lật bánh nướng.

Trước khi tắm thì buồn ngủ muốn chết, tắm xong lại ngủ không được.

Liễu Sương đưa lưng về phía nàng, áo trong mỏng manh phác họa ra vòng eo, tóc đen tản mát đầu giường, lộ ra một đoạn cổ thiên nga, ánh trăng qua song cửa sổ rọi vào phảng phất phát ra ánh sáng.

Thẩm Kỳ Khi ngơ ngẩn nhìn, đột nhiên nuốt xuống một ngụm.

"Làm sao vậy, ngủ không được?"

"Có một chút." Thẩm Kỳ Khi nhắm mắt lại, nhỏ giọng hỏi, "Ngươi buồn ngủ không sư tỷ?"

"Cũng chưa." Có tiếng sột soạt, là Liễu Sương trở mình, ánh mắt tựa hồ dừng ở trên mặt Thẩm Kỳ Khi, "Ngươi như thế nào còn ra mồ hôi?"

Đầu ngón tay hơi lạnh phủ lên trán nàng, Thẩm Kỳ Khi chợt mở hai mắt, ánh mắt lập loè.

Liễu Sương rủ mắt xem nàng: "Nóng sao?"

Thời tiết tháng tư cũng không có nóng bao nhiêu, cửa sổ mở ra gió đêm thổi vào, mát lạnh thích ý. Nhưng mà Thẩm Kỳ Khi trong lòng có quỷ, tự nhiên tâm hoả cháy hừng hực, đem cả người đều nóng bỏng.

Nàng đột nhiên đỏ mặt, kéo chăn qua đầu giả chết.

Liễu Sương thấy thế bật cười: "Ngươi không sợ che kín nóng bức bị nổi rôm a."

"Mau ngủ!" Thẩm Kỳ Khi cố thủ trong chăn không nhúc nhích, ồm ồm nói.

"Ngủ được sao?"

"Ngươi không nói lời nào ta liền ngủ đây!"

Liễu Sương cười: "Vậy ta không nói." Sau đó liền thật sự không rên một tiếng.

Không khí tĩnh đến mức chỉ nghe được tiếng hít thở, Thẩm Kỳ Khi trên lưng đều là mồ hôi, cảm giác đã phí một trận tắm rửa, ở trong bóng tối nhẫn nại mười phút sau, ngạt quá chịu không nổi, lén lút kéo chăn xuống, thấy Liễu Sương đang nằm nghiêng chống cằm, ung dung nhìn nàng.

"Không phải ngủ rồi à?" Liễu Sương biết rõ cố hỏi.

Thẩm Kỳ Khi uể oải, nằm đơ giống cá mặn: "Không ngủ."

Liễu Sương cười giúp nàng lau mồ hôi, mùi hương trên người đối phương thoang thoảng như bóng với hình bao bọc lấy nàng. Thẩm Kỳ Khi hô hấp dừng một chút, trừng nàng như là đang oán trách.

Hàng mi dài khẽ run, Liễu Sương âm thầm cảm thấy buồn cười, mặt ngoài lại vân đạm phong khinh: "Làm sao?"

Nàng còn không biết xấu hổ hỏi!

Thẩm Kỳ Khi căm giận xốc chăn lên, lỗ mũi hừ hừ, trong chớp nhoáng, nàng quyết định nghe theo bản tâm.

Thẩm Kỳ Khi chỉa ngón trỏ về phía Liễu Sương, ngang ngược vô lý nói: "Ta muốn một cái hôn chúc ngủ ngon."

"Hôn chúc ngủ ngon là cái gì?" Liễu Sương hỏi.

Thẩm Kỳ Khi thẹn thùng, đầu ngón tay nhẹ nhàng điểm lên trán nàng, "Chính là hôn hôn nơi này."

Liễu Sương cười rộ lên, thấp giọng nói: "Vậy sao? Ta có chút ngu dốt, không bằng tiểu sư muội tới chỉ dạy ta?"

Thẩm Kỳ Khi suy nghĩ, gật đầu, ngoắc ngoắc ngón trỏ làm nàng tới gần. Liễu Sương kề người tới cúi đầu, gần trong gang tấc, hơi thở ấm áp quấn cùng một chỗ.

Thẩm Kỳ Khi ngưỡng mặt lên, hôn một chút giữa trán Liễu Sương, nhẹ hệt như mảnh bông tuyết lặng yên không tiếng động mà rơi trên mặt đất. Hôn xong đôi mắt sáng lấp lánh, ảnh ngược toàn bộ đều là Liễu Sương.

Liễu Sương học theo, cũng hôn một cái lên trán Thẩm Kỳ Khi, ôn nhu lại khắc chế, cuối cùng thấp giọng nói: "Ngủ đi."

Bỗng nhiên tim đập nhanh, Thẩm Kỳ Khi hận không thể đương trường ấn nàng xuống gối, làm chút sự tình quá phận.

Trong nháy mắt này, Thẩm Kỳ Khi chợt tỉnh ngộ chính mình tự dưng gây rối ghen tuông từ đâu mà đến. Uống say chỉ là nguỵ trang, nàng lấy cái này lừa gạt Liễu Sương, nhưng không thể lừa được bản thân. Những ảo tưởng kia không phải là vô cớ, đó là định mệnh.

...... Nàng rung động, nàng thích Liễu Sương.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.