Ta Cùng Nữ Chủ Đều Thật Thơm

Chương 47: Ta là tới tìm Liễu Sương



Một canh giờ sau, núi hoang.

Đương lúc Liễu Sương không biết nên xử lý thế nào, Thẩm Kỳ Khi đã cùng với hai người kia bước lên đường núi uốn lượn. Núi hoang chính như kỳ danh, khắp nơi là bùn đất cằn cỗi, cây khô hình dạng quái dị, nơi đây thật sự là địa phương chim không sinh trứng, chó không ị phân, đi nửa đường cũng chưa thấy qua một con vật còn sống, thật sự hoang vu đến cực điểm.

"Tiểu sư muội, núi này rộng lớn như vậy, chỉ sợ khó tìm vết chân. Ngươi có biết lộ tuyến cụ thể hay không?" Triệu Kha hỏi.

Thẩm Kỳ Khi nói: "Triệu sư huynh đừng lo lắng, chúng ta lên núi trước đã."

Động Phù Đồ nằm ở mặt bên vực núi, cần thiết lên đến đỉnh núi, sau đó nghĩ cách dọc theo vách đá bò xuống. Ba người không dám chậm trễ, nhưng mà càng lên cao, đường núi càng thêm nhỏ hẹp, dương quang trên đỉnh đầu cũng càng thêm nóng rực.

Thật vất vả tới đỉnh núi, Thẩm Kỳ Khi đã là mồ hôi ướt đẫm, hai người còn lại cũng không tốt hơn bao nhiêu, đều thở hồng hộc. Thẩm Kỳ Khi đứng thẳng thân mình, trông về phía xa, cảnh sắc rộng mở, cánh đồng hoang vu cách vạn dặm diện tích rộng lớn vô biên.

Lướt qua mặt kia của đỉnh núi, nhiệt độ không khí thế nhưng thực mau rơi chậm lại, thậm chí âm lãnh hơn vài phần. Trên vách đá mọc ra tảng lớn rong rêu cùng cỏ dại, vẽ thêm màu xanh cho cảnh quang buồn tẻ.

Thẩm Kỳ Khi ngồi xổm xuống, tìm được một sợi dây leo rắn chắc, quay đầu nói: "Chúng ta có thể theo nó trèo xuống."

Cơ Chi Hoa cũng học theo bộ dáng nàng, ngồi xổm xuống, kéo kéo dây leo trong tay. Triệu Kha ở một bên vọng xuống phía dưới, vực sâu không thấy đáy, có thể thấy được hoàn cảnh thập phần nguy hiểm, không khỏi lo lắng sốt ruột nói: "Nơi này quá mức hung hiểm, nếu như trượt chân sẽ ngã xuống vực sâu vạn trượng....Không bằng chúng ta lại tìm một lộ tuyến khác tương đối an toàn?"

"Ta cũng không muốn mạo hiểm, nhưng cửa động kia ở trên vách núi, dù sao cũng chỉ có con đường này có thể đi." Thẩm Kỳ Khi thở dài nói, "Sư huynh nếu không yên tâm, có thể ở lại nơi đây trông chừng, chờ ta xuống đó mang sư tỷ trở lên vậy." Nàng đã quyết ý, người khác nói cái gì đều mặc kệ.

Cơ Chi Hoa chủ động xin ra trận: "Yên tâm, ta cũng đi cùng ngươi."

Hai người nhìn nhau, cuối cùng đồng thời nhìn về phía Triệu Kha.

Triệu Kha thấy thế, bất đắc dĩ thở dài: "Nếu nhị vị đều hạ quyết tâm, ta lại có thể nào không đi."

Ba người đạt thành nhất trí, từng người chọn một sợi dây leo, thật cẩn thận thả người xuống.

Thẩm Kỳ Khi nắm chặt sợi dây, chưa bò được mấy bước đã cảm giác cánh tay ẩn ẩn phát đau.

Nhìn kỹ, thì ra là trên thân dây leo sinh trưởng rất nhiều lá gai lấm tấm, theo cử động mà cọ vào lòng bàn tay mềm, chỉ chốc lát sau, tay nàng bị cắt ra miệng vết thương. Hơn nữa vách núi nhô ra rất nhiều đá nhọn, vô cùng sắc bén, không cẩn thận ma sát làn da lại tăng thêm vài vết xước đỏ, quả thực là vừa ngứa vừa đau.

Nàng bất chấp đau đớn, cắn răng bắt lấy dây leo chậm rãi di chuyển, chân trái vừa mới bám ổn, chân phải tiếp tục tìm đá nhọn nhô ra làm điểm tựa. Liên tiếp hạ mấy trượng, ba người may mắn bình yên vô sự.

Thẩm Kỳ Khi thoáng nhìn xuống phía dưới, mơ hồ phát hiện cửa động Phù Đồ ở một mõm đá nhô ra, vui vẻ hô to: "Các ngươi có thấy không, khoảng cách sơn động kia còn vài chục trượng!"

Bên phải nàng truyền đến thanh âm Cơ Chi Hoa: "Thấy."

Triệu Kha ở xa hơn, giọng hắn quanh quẩn vách núi, "Nhị vị cẩn thận......"

Mắt thấy thắng lợi ở phía trước, Thẩm Kỳ Khi lấy ổn mà chắc, vì vậy tốc độ trở nên chậm hơn, phòng ngừa sơ ý rơi xuống. Nhưng mà có đôi khi cẩn trọng đến thế nào, cũng sẽ vì thời vận không tốt mà gặp xui xẻo.

Phía trên nàng xẹt qua một loài chim bay, mõm hẹp dài lông đỏ, hoa văn trên lưng nhìn như mặt người hoảng sợ, đặc biệt dọa người. Nó vỗ cánh xoay quanh nàng, bỗng nhiên buông ra hòn đá ngậm trong miệng, hòn đá rơi nhanh thẳng tắp hướng tới nàng!

Thẩm Kỳ Khi vội vàng nắm chặt dây leo, nghiêng người hiểm hiểm tránh thoát. Hắc ưng trên vai nàng lập tức rít một tiếng, bay tới con vật vừa mới tấn công.

Cơ Chi Hoa thấy thế, hô lớn: "Cẩn thận! Là nhân diện thứu!" (Chim ưng mặt người)

Nhân diện thứu là một loại ma thú thực phiền, thông thường cư trú ở huyền nhai vách đá, thích nhất tàn hại sinh vật nào đi ngang qua, dùng đủ kế sách quấy nhiễu, chờ mục tiêu vô ý ngã chết, sau đó bay đến đáy vực nhặt thi thể ăn.

Ma thú này tu vi không cao, là Trúc Cơ kỳ giống các nàng, nhưng Thẩm Kỳ Khi bởi vì hạn chế địa hình, không dám buông tay, thành ra bị yếu thế.

Hắc ưng cùng nhân diện thứu lập tức đối đầu, ác chiến một lát, nhân diện thứu liền ở hạ phong, cánh đập phành phạch làm cát đá trên vách núi rơi xuống, vừa lúc rớt lên đầu Thẩm Kỳ Khi.

Nàng ngẩng đầu giận dữ hét: "Đừng có đánh nhau ở chỗ này! Muốn đánh đi phòng luyện võ mà đánh!"

Hắc ưng liền mang nhân diện thứu sang phía khác, không nghĩ tới ma thú trước khi chết bất ngờ thét dài một tiếng, phía trên lập tức xuất hiện thêm vài con nhân diện thứu, động tác nhất trí bay tới các nàng!

Thẩm Kỳ Khi kinh hãi: Xong rồi, nó thế nhưng còn kêu đồng lõa!

Nhân diện thứu rất có linh trí, hiểu được phân công nhau hành động, một đám cuốn lấy hắc ưng, một đám thì ngậm đá trong miệng, không kiêng nể gì mà quấy rầy, bắn túi bụi về phía nàng.

Cơ Chi Hoa cũng biến sắc, chém ra ma khí hỗ trợ đánh bay đất đá rơi trên đỉnh đầu Thẩm Kỳ Khi. Mà Triệu Kha thật sự cách quá xa, chỉ có thể nhìn xuống sốt ruột: "Tiểu sư muội, trái, bên trái —— coi chừng, bên phải ——"

Thẩm Kỳ Khi trái phải né tránh, thật là đối phó không xuể. Lại ngước lên, không biết là con súc sinh nào, thế nhưng hất một khối đá to như dưa hấu rớt xuống.

Nghìn cân treo sợi tóc, một tay nàng nắm chặt dây leo, để rảnh một tay khác, trong tay linh quang chợt lóe, khối đá kia vỡ vụn, mảnh nhỏ xẹt qua gò má nàng, cứa ra một vết máu hẹp dài.

Thẩm Kỳ Khi kêu một tiếng, lại vứt ra vài đạo phù chú, ý đồ đánh rớt nhân diện thứu trên đỉnh đầu. Bọn chúng thật sự tinh ranh, không bị địa hình hạn chế giống như nàng, cho nên trốn tránh thập phần nhẹ nhàng, trốn xong rồi lại công kích vọt tới nàng!

Lần này tránh cũng không thể tránh, nàng đành phải căng da đầu đón nhận, đám chim kia bay đến phía trên đầu nàng, nhắm chuẩn sợi dây mà nàng đang nắm, dùng cái mỏ bén nhọn hung hăng mổ vài cái, dây leo thô dày từng chút một tách ra thành sợi mỏng.

Thẩm Kỳ Khi trợn mắt há mồm: "......Má ơi, để tụi bây làm chim thật đúng là nhân tài không được trọng dụng!"

Vài con chim liên tục mổ đánh, dây leo không chịu nổi nữa, thực mau đứt rời, Thẩm Kỳ Khi chỉ cảm thấy trong tay buông thỏng, cả người lấy tốc độ cực nhanh ngã xuống vực sâu!

Cơ Chi Hoa tái nhợt lẩm bẩm: "Xong rồi xong rồi, thiếu chủ chắc chắn sẽ giết ta!"

Triệu Kha chấn thanh kêu: "Tiểu sư muội ——"

Đúng lúc này, hắc ưng trên đỉnh đầu không chút do dự vọt xuống theo, tốc độ nhanh hơn tốc độ rơi của Thẩm Kỳ Khi không biết mấy lần.

Đầu óc Thẩm Kỳ Khi trống rỗng, nàng nhắm chặt hai mắt, vạn vật trôi lùi, bên tai chỉ còn tiếng gió phần phật. Bỗng nhiên nàng nghe được tiếng hắc ưng kêu to, mở mắt nhìn thấy ánh mắt kiên định của hắc ưng, nó đem hết toàn lực mà vỗ hai cánh, xé gió hướng tới nàng. Gần trong gang tấc, nó thình lình thu hồi cánh, toàn bộ thân hình biến thành một bàn tay thật lớn, một cú tóm đã bắt được vạt áo Thẩm Kỳ Khi, xách nàng ở giữa không trung.

Thẩm Kỳ Khi nhìn mặt đất chỉ cách vài thước, hô hấp dồn dập, lòng còn sợ hãi nói: "Chỉ kém chút xíu ta đã biến thành thịt vụn...."

Cái tay kia đem nàng vững vàng ngồi ở lòng bàn tay, chậm rãi bay lên cao.

Thẩm Kỳ Khi cảm giác như là đang ngồi trên khí cầu, thập phần kỳ diệu.

"Hây da, lần này ít nhiều nhờ có ngươi." Nàng vỗ vỗ bàn tay khổng lồ, nhỏ giọng nói, "Luôn là tạo thêm phiền toái cho ngươi, ngượng ngùng a."

Bàn tay khổng lồ cong ngón trỏ, nhẹ nhàng sờ sờ đầu nàng, dường như đang nói không có gì.

Thẩm Kỳ Khi đánh giá cảnh sắc chung quanh, chỉ chốc lát sau, bàn tay nâng nàng ngừng trước sơn động, Triệu Kha, Cơ Chi Hoa đã đứng ở đó, đang chuẩn bị xem xét làm cách nào nhảy xuống, mắt thấy Thẩm Kỳ Khi bay lên tới, cả hai khiếp sợ mà trừng to mắt.

Cơ Chi Hoa vỗ vỗ ngực: "Còn tốt còn tốt, sẽ không bị cuốn gói."

Triệu Kha vui vẻ nói: "Tiểu sư muội, ngươi không có việc gì chứ?!"

Thẩm Kỳ Khi nhảy khỏi bàn tay khổng lồ, biểu tình ngơ ngẩn: "Ta còn ổn."

Triệu Kha thấy dáng vẻ nàng thoát lực, lo lắng hỏi: "Muốn nghỉ ngơi một chút hay không?"

Phía cửa động, gió lạnh thổi u u, bên trong tối đen, làm người tâm sinh hàn ý.

Thẩm Kỳ Khi lắc đầu, kiên trì nói: "Trước tìm được sư tỷ lại nói!"

Bàn tay khổng lồ một lần nữa hóa thành hắc ưng, dừng ở trên vai nàng. Ba người không ngừng bước chân, chạy vào cửa động, bên trong truyền đến mùi máu nồng đậm, quả thực khiến người giận sôi.

Ba người lập tức biến sắc, Thẩm Kỳ Khi nội tâm hoảng sợ, trong đầu đã hiện ra rất nhiều hình ảnh xấu.

Sơn động cũng không phải đường thẳng, trong đó có vô số lối rẽ, bọn họ rẽ vào lối thứ nhất, bỗng nhiên chỗ ngoặt truyền đến thanh âm, ngay sau đó có cái gì ngăn trước người bọn họ.

Đó là thanh âm thiếu niên trong trẻo: "Ai?!"

Thẩm Kỳ Khi thắp lên quang cầu hướng về phía trước, ánh lửa dần dần chiếu ra khuôn mặt tươi đẹp của Tư Đồ Vân. Hắn chớp đôi mi, ánh mắt lạnh lẽo mà đánh giá ba người trước mắt.

Cơ Chi Hoa vội vàng lên tiếng: "Thiếu chủ, là ta!"

Tư Đồ Vân thấy nàng, sắc mặt tối sầm: "Mẹ nó, được việc thì ít, hỏng việc thì nhiều! Ai kêu ngươi dẫn bọn họ tới!"

Cơ Chi Hoa vạn phần ủy khuất: "Không phải ta dẫn, là chính bọn họ tới!"

Tư Đồ Vân tức giận nói: "Ngươi không biết ngăn cản bọn họ sao?!"

Cơ Chi Hoa đương nhiên nói: "Ngươi chỉ kêu ta đi theo bọn họ, chưa nói phải cản trở a."

Tư Đồ Vân đỡ trán: "......"
Phía sau hắn, hai gã ma tướng lạnh mặt đi lên, binh khí trong tay giao nhau, chắn lại Triệu Kha cùng Thẩm Kỳ Khi.

Thẩm Kỳ Khi nhìn về phía Tư Đồ Vân, cắn răng nói: "Ta là tới tìm Liễu Sương."

Tư Đồ Vân nheo lại đôi mắt, cười như không cười: "Ngươi là ai? Cùng nàng có quan hệ gì?"

Thẩm Kỳ Khi giải thích: "Ta là Thẩm Kỳ Khi, nàng là sư tỷ của ta."

Tư Đồ Vân nghe vậy khẽ cười nói: "Chỉ có vậy? Sư tỷ của ngươi? Cho dù ngươi là mẫu thân của nàng, ta cũng sẽ không để ngươi gặp nàng."

Thẩm Kỳ Khi thầm nghĩ: Khụ khụ, đúng là có thể xem ta như mẫu thân của nàng....Tư Đồ Vân quả nhiên bá đạo đến cực điểm, nhanh như vậy đã đem nữ chủ thành vật sở hữu của hắn, còn không cho người khác gặp mặt!

Nàng hỏi: "Thôi được, ngươi muốn như thế nào mới để ta đi qua?"

"Nàng hiện tại đang bận, không có thời gian phản ứng ngươi." Tư Đồ Vân nói, "Thức thời thì mau cút đi."

Thẩm Kỳ Khi nhíu mày nói: "Sư tỷ của ta sẽ không có không phản ứng ta."

Tư Đồ Vân cúi đầu, ghé sát vào nàng, con ngươi tím sậm lưu chuyển quang hoa: "Ngươi cho rằng ngươi là ai? Dựa vào cái gì cảm thấy nàng sẽ nhìn ngươi bằng con mắt khác?"

Triệu Kha thấy thế một phen túm chặt vạt áo hắn, cả giận nói: "Ngươi cách xa nàng ra!"

Ma tướng phía sau lập tức lả tả mà xông lên, đem hắn vây khốn.

Tư Đồ Vân cười cười, đứng thẳng thân mình, không chút để ý mà vỗ vỗ tay: "Dừng tay."

Ma tướng nghe lời thu hồi binh khí, nhưng vẫn trừng mắt đầy cảnh giác nhìn các nàng.

Triệu Kha đi đến bên cạnh Thẩm Kỳ Khi, kề tai thấp giọng nói: "Tiểu sư muội, e là ma đầu này sẽ không dễ dàng làm chúng ta đi qua."

Thẩm Kỳ Khi lại cảm thấy không đúng, Tư Đồ Vân ngăn chặn ở nơi này, luôn miệng nói mấy lời vô nghĩa, lại không dám động nàng, như là cố ý kéo thời gian. Chẳng lẽ trong động đã xảy ra chuyện gì không tốt?!

Môi nàng khẽ run, tưởng tượng đến Liễu Sương ở trong động chịu đau khổ giày vò, vô lực chống đỡ, quả thực nôn nóng tựa con kiến bò trên chảo dầu, nàng một phen đẩy ra Tư Đồ Vân, xông thẳng vào trong!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.