Ta Cùng Với Ảnh Đế Yêu Đương

Chương 2-2: Vị diện vườn trường



Editor: Song Hoạ ❤️🍀

Từ cửa chính của trường tam trung đi vào không xa, bên tay trái có một cái siêu thị, khi Lâm Vãn bước vào siêu thị, thấy một cái nam sinh xách theo một túi đồ ăn vặt đi ra.

Chàng trai đó rất cao, nhìn ra ít nhất cũng 1 mét 8, mặc một chiếc quân tây đen dài, trên người mặc một chiếc áo ngắn tay rộng thùng thình màu trắng.

Lâm Vãn nhìn theo cặp chân dài kia, mãi cho đến khi chàng trai ấy đẩy chiếc xe đạp leo núi dừng ở trước cửa siêu thị kia chuẩn bị xuất phát, Lâm Vãn nhìn chằm chằm vào sườn mặt lạnh nhạt lại mang theo vài phần lệ khí kia của hắn, mới đột nhiên nhận ra, đây còn không phải là giáo bá Chu Thừa mà cô muốn công lược hay sao!

"Chu Thừa!" Lâm Vãn theo bản năng mà nói to lên.

Chu Thừa đã ngồi lên chiếc xe đạp, vừa muốn chạy đi, bỗng nhiên nghe được có người kêu hắn.

Chu Thừa nhíu mày, nghiêng đầu, nhìn thấy bên cạnh có cô nữ sinh mập mạp đang kinh hỉ, ngạc nhiên và mừng rỡ mà nhìn chằm chằm vào hắn.

Chu Thừa cảm thấy dường như Béo Muội này có chút quen mắt.

À, hình như là người ngồi phía trước hắn, ừmmm......

Chu Thừa không nhớ nổi tên của Béo Muội.( ・᷄ὢ・᷅)

Trong trường học không ai dám vô cớ trêu chọc hắn, Béo Muội cũng không giống những đứa con gái hoa si muốn đưa thư tình cho hắn, Chu Thừa một chân dẫm lên chân bàn đạp, một chân chạm đất, không quá kiên nhẫn hỏi: "Có việc?"

Lâm Vãn cảm thấy có chút nghẹn, cô, cô chỉ là nhìn thấy giáo bá quá hưng phấn mới theo bản năng mà la lên.(*¯︶¯*)

Béo Muội ngơ ngác, Chu Thừa quét mắt nhìn đồng hồ, còn lại năm phút đồng hồ.

Chú hai đã nói qua, hắn dám đến trễ một lần nữa, ông ta liền đánh hắn một tuần không bò xuống giường được đó.(。 ́︿ ̀。)

Chu Thừa không sợ trời không sợ đất, lại sợ duy nhất một người chính là vị Võ Cảnh thúc thúc kia.

Chân đạp đất lấy đà, Chu Thừa cưỡi chiếc xe đạp leo núi chạy đi mất rồi, không có chút thời gian nào để lãng phí trên người Béo Muội.

Giáo bá rời đi nhanh như cơn gió, Lâm Vãn ngẩn người, có lẽ là bị giáo bá lây bệnh gấp gáp, sợ hãi đến trễ kia, cô cũng ôm cặp sách lên chạy.

Dãy lầu dạy học của lớp 11 khá xa, Lâm Vãn chạy hồng hộc đến trước cửa bạn sáu, bên trong đã bắt đầu đi học.

"Báo cáo!" Ôm bụng, Lâm Vãn thở hổn hển mà hô.

"Vào đi."

Lâm Vãn đẩy cửa ra, nháy mắt nghênh đón ánh nhìn chăm chú của hơn năm mươi bạn cùng lớp.

Chỗ ngồi phía nam gần cửa sổ đếm ngược từ dưới lên hai bàn, Chu Thừa đang dựa vào tường nhét trong miệng ổ bánh mì, nghe được giọng nói truyền tới, cũng quay đầu chuyển tầm mắt sang.

Ở cửa lớp Béo Muội mặt đỏ rực, ra sức thở hổn hển, dường như đến trễ làm cô thật ngượng ngùng, cúi đầu đi vào trong, chút thịt trên khuôn mặt bụ bẫm giống như đều hơi rung động theo bước chân của cô.

Chung quanh có nam sinh lén nói thầm.

"Béo Muội hôm nay không có mang mắt kính kìa."

"Không nghĩ tới Béo Muội không mang mắt kính còn khá xinh đẹp, đáng tiếc trên người quá béo, mày nhìn cặp chân kia đi!"

"Béo cũng có cái tốt của béo, sóng gió nhấp nhô......"( Chắc kiểu đồi núi chập trùng đó bà con ╮( ̄▽ ̄"")╭

Lời này vừa nói ra, mấy cái nam sinh đang xì xào bàn tán đều bật cười.

Chu Thừa nhìn ra ngoài cửa sổ.

Lâm Vãn rất nhanh đã đi tới chỗ ngòi của cô, sau đó cô ngoài ý muốn phát hiện, bạn ngồi cùng bàn vơi Béo Muội cư nhiên lại là hoa khôi của lớp.

Nhìn đến người bên cạnh, ký ức về đối phương trong đầu bỗng hiện lên: Trần Đình Đình, được ban sáu công nhận là hoa khôi của lớp, người đẹp dáng chuẩn hơn nữa còn biết khiêu vũ, từng dùng điệu múa Khổng Tước quang vinh lấy được danh hiệu tiết mục được hoan nghênh nhất trong tiệc tối của lớp vào Tết Nguyên Đán.

"Chân cậu không có việc gì chứ?" Trần Đình Đình ngồi ở bên ngoài, thời điểm đứng lên cho Lâm Vãn đi về chỗ lặng lẽ quan tâm cô.

Lâm Vãn cười lắc đầu.

Hai ngày trước cô không chịu nổi đả kích bị biến béo không đi học, Lâm mami đành phải xin nghỉ nói là do chân con gái bị thương.

Trần Đình Đình lùi ra chỗ ngồi đằng sau của một nam sinh cũng chính là bạn cùng bàn với Chu Thừa tên là Hứa Cường, đây cũng là một bạn học thường xuyên cản trở nguyên chủ, ngày thường việc hắn thích làm nhất chính là khi dễ Béo Muội.

Trần Đình Đình mới vừa tránh ra, Hứa Cường lập tức đẩy bàn học về phía trước, sau đó ngẩng đầu, vẻ mặt vô cùng thiếu đánh mà nhìn Lâm Vãn cười: "Bị bệnh hai ngày không gặp, ngươi liền gầy đi đó."

Trong trí nhớ, Béo Muội gặp được chuyện này chỉ biết đỏ mặt tức giận.

Nhưng Lâm Vãn không giống thế.@( ̄- ̄)@

Nhìn thấy ở giữa hai chiếc bàn học là một khe hở chật hẹp, đầu tiên Lâm Vãn nghiêng người đi vào đi, sau đó dùng sức khẽ lật liền đem chiếc bàn của Hứa Cường chao đảo nghiêng qua.

Trên bàn, sách giáo khoa rơi xuống tới tấp, Hứa Cường " Ơ hayyy " một tiếng, luống cuống tay chân mà che lại tập sách đang có dấu hiệu tiếp tục trượt xuống.

"Hứa Cường ngươi kêu lên cái gì vậy?" Trên bục giảng, lão sư Triệu dạy Ngữ văn nổi tiếng nghiêm khắc banh mặt nhìn về hướng này.

Hứa Cường da mặt dày, chỉ vào Lâm Vãn đã ngồi xuống ghế, cáo trạng: "Bạn học quá béo, đem cái bàn học của ta đụng nghiêng ngã."

Trong lớp tức khắc phát ra một trận cười vang.

Trần Đình Đình đồng tình mà nhìn về phía Lâm Vãn, lại thấy người đã từng bị Hứa Cường chọc giận tới phát khóc vô số lần, vẻ mặt lại đầy dửng dưng lạnh nhạt, sau khi mở sách giáo khoa ra liền bày ra dáng vẻ muốn chuyên tâm nghe giảng, nghiêm túc học bài.

Trần Đình Đình ngây ngẩn cả người, Hứa Cường ngây ngẩn cả người, không chỉ thế, các bạn học vây xem náo nhiệt cũng đều ngây ngẩn cả người, hôm nay Béo Muội hình như không đúng lắm đó!

Triệu lão sư dùng sức gõ gõ bảng đen.

Các bạn học đồng loạt mà đem đầu chuyển hướng nhìn về phía trước.

Tiếp tục bài giảng trước đó, Triệu lão sư quét mắt nhìn về phía Chu Thừa đang an tĩnh ăn bánh mì.

Tuy rằng đều là học sinh cá biệt, nhưng nếu so sánh với Hứa Cường chuyên gây chuyện phiền phức đau đầu kia, ông càng thích Chu Thừa, chính mình không chăm lo học tập, nhưng cũng không quấy rầy người khác......

Suy nghĩ vừa dứt, Triệu lão sư bỗng nhiên híp đôi mắt lại nhìn xuống. (◉‿◉)

Lâm Vãn lại mở to đôi mắt nai kia, ngơ ngác mà nhìn ổ bánh mì từ phía sau bay lên bàn cô!

Ai ném?

"Vừa nãy cô kêu tôi làm gì?" Chu Thừa không coi ai ra gì mà hỏi, trong miệng vẫn còn tiếp tục nhai bánh mì.

Hứa Cường, Trần Đình Đình đều giật mình mà nhìn qua, ánh mắt nhìn về trên người Chu Thừa và Lâm Vãn đầy vẻ do dự, dao động.

Lâm Vãn nghĩ, đây có lẽ là cơ hội tốt để cô làm quen với Chu Thừa đó nha!

Vì thế cô quay đầu lại, nhìn về giáo bá đang ngồi phía sau, mỉm cười đầy ngọt ngào: "Không có việc gì đâu, bạn học gặp mặt, tôi gọi tên cậu để chào hỏi, tiếp đón thôi."

Chu Thừa:......

Mọe nó, ai kêu cô chào hỏi? Bọn họ rất quen thuộc sao?

"Lăn."

Nhìn vào khuôn mặt quen thuộc kia, Chu Thừa bực bội nói.

Lâm Vãn:......

Đồ giáo bá cay gà!

Nếu không bị bắt buộc phải hoàn thành nhiệm vụ này, cô thật muốn đem cái bàn kia của Chu Thừa nhấc lên! ( *Lộn cái bàn nha =)))

__ Chủ nhật, 11/8/2019 __

(☆_☆) Góc bé tẹo của tui 🍀🌸

❄️Hôm nay tui lại chăm chỉ nè bà con ơi ☺️

o(^▽^)oCầu yêu thương, cầu bao dưỡng ❤️(>^ω^<)

Mọi người phải biết yêu thương tui đó nha ( ̄∇ ̄)

Mỗi cmt and vote của quý dị đều là động lực nhỏ bé cho tớ (╯3╰) Chỉ cần nhấn nhẹ vào nút ⭐️ nhỏ bé bạn đã tiếp thêm nghị lực cho tui ngồi ôm lap mấy tiếng rồi đó ☺️(*¯︶¯*)

Tui dễ dãi lắm nên mau tới sủng ái tui đi (⁎⁍̴̛ᴗ⁍̴̛⁎)

Chương này dành tặng cục cưng đáng yêu của tui @Quythanthien 😊🔥

🌸💋Yêu mn >< Đọc truyện vui vẻ ❤️🍀

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.