Vì Dạ Hạo Thiên mà Dạ Hối biến thành hương bánh trái, bên trong Kiền Minh điện không ngừng có khách. Người đến người đi vội vàng muốn lấy lòng y.
"Điện hạ, bên ngoài..."
"Không gặp!"
Ngày hôm nay đã là lần thứ mấy có người xin cầu kiến rồi? Bọn họ không phiền nhưng y phiền.
Nhìn vẻ mặt lạnh lùng của Dạ Hối, Liên nhi thở dài, nhưng dù sao cũng nhìn Dạ Hối lớn lên, nàng vẫn nhắc nhở y.
" Điện hạ, có vài vị thần đã tới nhiều lần rồi, luôn cự tuyệt..."
Dạ Hối đặt sách xuống " A" một tiếng rồi tới cạnh bàn.
Liên nhi cho là y tức giận, đang muốn quỳ xuống nhận sai, đã thấy Dạ Hối gương mặt lạnh lùng đi ra ngoài.
"Điện hạ?"
Dạ Hối ngừng một lát, xoay người, gặp nàng đang trong tư thế muốn quỳ, nhíu mày.
Không nói gì, y chỉ là nhìn Liên nhi, nàng không nhịn được cúi đầu.
" Ta nghĩ ngươi không giống như bọn họ."
Không quan tâm Liên nhi nghe có hiểu không, Dạ Hối thu hồi đường nhìn xoay người đi ra ngoài.
Nói không nên lời là một loại cảm giác gì, có thất vọng, có khổ sở, cũng có thể là buồn cười.
Bởi vì có một người như Dạ Hạo Thiên, Liên nhi trở nên đa nghi cũng không trách nàng được. Thay đổi chỗ ở, đến cả nhân tâm cũng bắt đầu thay đổi theo.
Có lẽ cảm thấy y tâm tình không tốt, cho nên bị người cản lại ở ngoài ngự thư phòng, đối phương nhìn y, nói:" Ngũ điện hạ xin dừng bước, bệ hạ đang cùng với vài vị đại nhân nghị sự."
Thanh âm có chút quen thuộc, Dạ Hối ngẩng đầu nhìn, mới phát hiện đối phương hóa ra là Dung Thanh đã lâu không gặp.
" Ngươi bị bệnh?" Xem sắc mặt Dung Thanh không tốt lắm.
Dung Thanh có chút kinh ngạc nhìn y một cái. Vị điện hạ này so với lúc trước thay đổi không ít a!
"Dung Thanh đa tạ Ngũ điện hạ quan tâm, cũng không đáng lo."
"Nha."
Dạ Hối không hỏi nữa, đứng chờ một bên.
Mà Dung Thanh nhân cơ hội này nhìn y nhiều một chút.
So với lần gặp mặt trước, vị điện hạ này đã có thêm một chút sự sống, tuy rằng vẫn là bộ dáng lãnh đạm, nhưng ít nhất đã có bộ dạng giống " con người".
Là cái gì khiến y thay đổi?
Đang suy tư, trong phòng truyền ra tiếng Dạ Hạo Thiên:" Ai ở bên ngoài?"
" Khởi bẩm bệ hạ, là ngũ điện hạ."
" Cho hoàng nhi vào đi!"
Dung Thanh nhìn về phía Dạ Hối, không nói gì thêm, mở cửa, hơi khom người nói:" Ngũ điện hạ, mời."
Dạ Hối hơi do dự, đứng ở cửa, cũng không cất bước.
Nếu biết ở đây ngoại trừ Dạ Hạo Thiên còn có người khác thì y đã không đến, nhưng ai quan tâm bọn hắn làm cái vẻ mặt khỉ gió gì cơ chứ.
"Ngũ điện hạ?"
Dạ Hối khẽ cắn môi, nhịn xuống xúc động muốn xoay người rời đi. Nếu quay về, nơi đó cũng có rất nhiều người đứng chờ.
Chuyện cần hỏi thì phải hỏi.
Cất bước vào nhà, chỉ thấy bốn năm vị đại thần đang quỳ trên mặt đất.
Dạ Hối nhìn cũng không nhìn bọn họ, trực tiếp lướt qua mấy người đó, đứng ở trước bàn Dạ Hạo Thiên.
Không hành lễ, không vấn an, chỉ đứng đó nhìn Dạ Hạo Thiên.
Lười biếng tựa trên bàn, Dạ Hạo Thiên làm bộ không biết y đang tức giận, cười hỏi:" Sao vậy? Hoàng nhi tìm phụ hoàng có việc?"
Dạ Hối lạnh lùng nhìn hắn, không trả lời.
Y vẫn không thể nào đối mặt với Dạ Hạo Thiên như là một hoàng tử chân chính được. Tuy rằng người trước mắt này là phụ hoàng của y, thế nhưng y cũng không phải là nhi tử chân chính của hắn!
Nói nhiều sai nhiều, y biết mấy vị đại thần quỳ trên đất kia đang ngẩng đầu liếc trộm y.
Dù sao thì y bây giờ là ngũ hoàng tử " được sủng ái", thái độ kiêu ngạo một chút cũng không có việc gì, nhưng nếu như bị người khác bắt được nhược điểm trong lời nói thì lại phiền phức lớn rồi.
Từ trên cao nhìn xuống, Dạ Hạo Thiên đem vẻ mặt quan sát của mấy người ở dưới Dạ Hối thu hết vào mắt, nghĩ không sai biệt lắm, hắn nhếch môi, vung tay lên với mấy người quỳ phía dưới:" Lui ra đi, để trẫm hảo hảo suy nghĩ lại."
Chờ người vừa đi, Dạ Hối lạnh lùng mở miệng hỏi:" Ngươi lại đang xướng cái gì?"
Dạ Hạo Thiên tà tà cười, không trả lời, vẫy vẫy tay với Dạ Hối:" Đến đây."
Đối với động tác như gọi tiểu cẩu của hắn, Dạ Hối chán ghét nhíu mày, không để ý đến hắn, chọn lấy cái ghế cách hắn xa nhất ngồi xuống.
" Giải thích!"
Không để ý đến ý muốn của y, đem y trở thành tâm điểm của những người khác, Dạ Hạo Thiên là muốn lợi dụng y.
Đối với thái độ lãnh đạm của y Dạ Hạo Thiên không tức giận, trái lại nói sang chuyện khác:" Ngày hôm nay có đại thần nhắc nhở phụ hoàng một việc, hoàng nhi cũng đã tới tuổi đến thái học viện rồi."
Hắn nhìn Dạ Hối một cái, không ngoài ý muốn thấy y hiện lên vẻ mặt đáng ghét, cười nói:" Tuy phụ hoàng biết hoàng nhi có thể không cần, nhưng đây là quy củ."
Nghĩ đến mình và một đám tiểu quỷ ngồi cùng nhau gật gù học【Tam Tự kinh】, sắc mặt Dạ Hối càng trở nên khó coi.
Nhưng mà nhìn vẻ mặt của Dạ Hạo Thiên, y biết mình không có lựa chọn nào khác, cho nên, chỉ có thể im lặng.
Im lặng là đồng ý, Dạ Hạo Thiên hài lòng nhìn y, đường nhìn đi xuống, lướt qua chỗ nào đó...
"Làm gì?"
Nhìn Dạ Hạo Thiên đột nhiên đứng dậy bước đến chỗ mình, Dạ Hối vẻ mặt phòng bị. Y nắm chặt lấy tay vịn của ghế, rất sợ một khắc sau mình sẽ lại bị Dạ Hạo Thiên ôm vào trong lòng.
Bị ánh mắt của y chọc cười, Dạ Hạo Thiên tà tà cười cúi người xuống, vươn tay đến chỗ Dạ Hối.
"Dạ Hạo Thiên!"
Bàn tay nắm tay vịn buông ra đè lại vạt áo của mình, Dạ Hối trừng mắt nhìn cái người gần trong gang tấc, vẻ mặt của y giống như đang đề phòng sắc lang.
"Ha ha ha..."Dạ Hạo Thiên rốt cuộc không nhịn được phá lên cười, không để ý Dạ Hối chống cự, hắn vỗ vỗ đầu Dạ Hối:" Phụ hoàng chỉ muốn nhìn thương thế của ngươi đã tốt lên chưa, ngươi đó lộ vẻ mặt này là gì?"
Ai bảo hắn một câu không nói liền đem y phục của y cởi xuống? Nhưng mà... y hình như phản ứng hơi quá.
Con ngươi đen bóng hiện lên một tia thẹn thùng, Dạ Hạo Thiên rất là sung sướng, vẫn không quên hỏi:" Vết thương của hoàng nhi đã không còn đáng ngại chứ?"
Hộp thuốc mỡ kia, Liên nhi mỗi ngày đều giúp y thoa dược, hiệu quả cũng không tệ lắm, máu ứ đọng trên người đã tan bớt rồi, Thái y viện hôm nào cũng tới Kiền Minh điện đưa thuốc, tuy rằng không thích vị của thuốc nhưng Dạ Hối còn không trẻ con đến nỗi không uống thuốc, vì thế mà chân đã không còn đau nữa.
Nghĩ đến việc Dạ Hối bị đả thương, Dạ Hạo Thiên nghĩ đến một việc. Ánh sáng trong mắt chợt lóe, nói với Dạ Hối:" Ngày mai đễn chỗ phụ hoàng một chuyến."
Dạ Hối nghi hoặc ngẩng đầu nhìn hắn.
"Ngươi cần phải chọn thị vệ, đi thái học viện cũng phải dùng đến."
Dạ Hối nghĩ tới lần đó ở ngự hoa viên đã bị mấy hài tử đả thương.
Đến thái học viện nghĩa là sẽ gặp mặt bọn họ, không biết đối phương sẽ lộ ra vẻ mặt như thế nào?
Thật không ngờ tới chính mình có một ngày sẽ cũng mấy hoàng tử khác đối chọi với nhau. Thậm chí...còn tranh thủ tình cảm?
Y liếc nhìn Dạ Hạo Thiên.
"Làm sao vậy?"
"Cốt nhục tương tàn, đối với ngươi mà nói đây là trò tiêu khiển sao?"
"Đương nhiên!"Dạ Hạo Thiên không để tâm mà cười, mang theo tia lãnh khốc:" Hoàng gia không tình thân, từ khi bọn chúng sinh ra thì số phận đã định sẵn như thế rồi. Hoàng nhi cũng biết vì sao trẫm có ít con nối dòng như vậy đi?"
Dạ Hối trầm mặc.
Y đương nhiên biết, bởi vì y cùng bọn chúng đều trở thành vật hy sinh. Nhược nhục cường thực(*), ở đâu cũng như vậy.
(tương tự cá lớn nuốt cá bé)
Đây là nơi ăn tươi nuốt sống người, làm sao có thể có loại chân tình này?
" Ta phải đi về." Dạ Hối đứng lên.
Đối với sự lạnh lùng của y, Dạ Hạo Thiên cũng không nói gì, chỉ nhàn nhạt nhắc nhở:" Hoàng nhi đến tìm phụ hoàng chẳng lẽ không có việc gì."
Dạ Hạo Thiên mà không hỏi tới thì Dạ Hối thiếu chút nữa đã quên mục đích bản thân tới đây.
Y quay đầu nhìn Dạ Hạo Thiên, con ngươi đen bóng mang theo vài phần hờn giận:" Ngươi có thể hạ chỉ để cho bọn họ không tới tìm ta nữa hay không? Rất phiền!"
Y biết Dạ Hạo Thiên biết mình nói đến người nào.
" Không có biện pháp." Dạ Hạo Thiên khẽ hé môi. Đối với việc Dạ Hối không che giấu tâm tình ở trước mặt mình, hắn rất hài lòng.
Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của Dạ Hối hơi tức giận, Dạ Hạo Thiên một tay chống hàm, mâu quang (ánh sáng trong mắt) hơi đổi, mang vài phần đen tối:" Hoàng nhi nên hảo hảo theo chân bọn họ học giao tiếp, những người đó, sau này sẽ có chỗ dùng đến." Hơn nữa, đây cũng chỉ là sự khởi đầu mà thôi.
Nghe ra ý tại ngôn ngoại trong lời hắn, Dạ Hối nhíu mày, vừa định nói thì thấy Dạ Hạo Thiên nhướn mày cười, vẻ mặt đầy tà khí:" Nếu như hoàng nhi không muốn nói chuyện cùng đám người kia, không bằng dọn đến ở cùng phụ hoàng, thế nào?"
Dạ Hối quay đầu bước đi.
Loại người như Dạ Hạo Thiên còn khó đối phó hơn với vương công đại thần phi tần nương nương nhiều, y trừ phi có bệnh mới chui vào miệng cọp.