Tà Dạ Vô Hối

Chương 39: Đêm khuya gặp nhau



Dạ Hối vốn tưởng rằng, một thời gian nữa mới có thể gặp lại Dạ Hạo Thiên, không nghĩ tới ngày hôm nay đang ngủ say, đột nhiên bị người ôm lấy nhảy ra khỏi điện, trong hoàng cung lại có người võ nghệ cao cường như vậy, Dạ Hối tự thấy mình không bị kinh hãi đến kêu ra tiếng, cũng chứng minh định lực của mình rất tốt.

Không phải thích khách, bởi vì người nọ không ra tay, hơn nữa còn ôm y qua đầu vai, Dạ Hối có thể thấy cảnh hiện lên ở phía sau, có một thân ảnh quen thuộc xa xa đang theo sau, đó là Cảnh An.

Cách quá xa nên không nhìn thấy biểu cảm của hắn, nhưng phát hiện Cảnh An không muốn làm kinh động đến thị vệ, Dạ Hối biết không có nguy hiểm.

Y khẽ nhíu mày, không rõ Dạ Hạo Thiên lại đang giở trò quỷ gì? Muốn gặp y thì nói trước, chính mình tự tới không phải tốt rồi sao?

Về phần tại sao lại đoán được là Dạ Hạo Thiên, nửa đêm đến Phượng Nghi điện mà không làm kinh động đến thị vệ, mang y đi ra, trong nội cung người có năng lực dám làm ra loại chuyện này, y không cần nghĩ cũng biết.

Một lúc sau, người ôm y đột nhiên dừng lại, đặt Dạ Hối xuống đất, " vút vút" hai tiếng, liền không thấy bóng dáng.

Dạ Hối nhìn bốn phía hoàn cảnh lạ lẫm, không rõ ràng lắm, đây là nơi nào?

Còn đang nghi hoặc, Cảnh An không kịp thở chạy tới:"" Điện hạ, nơi này... nơi này là Hoa Dung viên.""

Hoa Dung viên? Đây không phải là nơi ở của Ngọc phi mới tiến cung sao? Dạ Hạo Thiên cho người mang y tới đây làm cái gì?

Dạ Hối đầu đầy sương mù, có chút do dự không bước tiếp, đang do dự, một người từ bên trong ra nghênh đón.

Dạ Hối nhíu nhíu mày, hỏi Dung Thanh: "Muộn như vậy, là có việc gì gấp ư? "

"Nô tài không biết, nô tài chỉ là nghe theo lệnh bệ hạ phân phó ở chỗ này chờ điện hạ, những thứ khác, điện hạ nên tự mình đến hỏi bệ hạ a!"" Dung Thanh nói năng thận trọng, vươn tay bày ra động tác mời.

Dạ Hối nhìn nhìn hắn, vẫn là tiến lên đi theo Dung Thanh đi vào bên trong, Cảnh An đi ở phía sau, thỉnh thoảng ngẩng đầu xem trái xem phải.

Hoa Dung viên rất yên tĩnh, Dạ Hạo Thiên dường như để tất cả thị vệ cùng cung nữ thái giám lui xuống, đúng vậy, nếu có người thấy Ngũ hoàng tử Dạ Hối bị lạnh nhạt đột nhiên xuất hiện ở chỗ này, không chừng lại sẽ sinh ra chuyện gì đó.

Nhưng mà, rốt cuộc là Dạ Hạo Thiên có chuyện khẩn cấp gì mà lại cho gọi y vào lúc này, tại chỗ này?

Dung Thanh chỉ một gian phòng đèn đuốc sáng trưng nói:"" Bệ hạ đang ở bên trong, điện hạ mời!"

Không suy nghĩ nhiều, Dạ Hối trực tiếp đi thẳng đến hướng gian phòng kia, mở cửa, sau khi đi đi vào, mới cảm giác được có chút không đúng.

Rất rõ ràng, đây là một gian phòng ngủ, trong không khí phiêu tán hương vị nhàn nhạt, rất dễ dàng có thể đoán được chỗ này trước đó đã phát sinh chuyện gì.

Dạ Hối quay người muốn đi, lại nghe thấy thanh âm trầm thấp của Dạ Hạo Thiên từ sau bình phong truyền ra:""Hối nhi đã đến, sao lại rời đi vội vã?""

Nghe được thanh âm của hắn, Dạ Hối mới phát hiện, y thế mà lại có chút tưởng niệm người nam nhân này.

Dạ Hối nghĩ nghĩ, vẫn là quyết định đi xem rốt cuộc Dạ Hạo Thiên có tính toán gì không.

Đi qua bình phong, Dạ Hối sững sờ, Dạ Hạo Thiên đang ngồi nửa tựa bên cạnh bàn, một đầu tóc dài rối tung, y phục tùy tiện khóac trên vai lộ ra hơn phân nửa lồng ngực, mà bên giường, Dạ Hối chỉ nhìn lướt qua, liền nhanh chóng dời ánh mắt.

Y lạnh lùng nhìn Dạ Hạo Thiên, chất vấn:"" Ngươi đây là có ý gì?" Hơn nửa đêm đem y bắt đến nơi này, chỉ vì muốn cho y nhìn phi tử mới nạp của hắn dáng người thật tốt?

Dạ Hạo Thiên mắt phượng nhếch lên, trong đôi mắt giống như là đóng băng, khẽ gợi lên khóe môi, cằm hướng phía giường giơ lên, hỏi:"" Hoàng nhi cảm thấy nàng như thế nào?"

Phi tử của hắn mà lại đi hỏi Dạ Hối là như thế nào? Dạ Hối cảm thấy nội tâm có một ngọn lửa thoáng một phát liền bốc lên:"Ngươi có bệnh!"" Lạnh lùng quăng ra ba chữ kia, Dạ Hối xoay người rời đi.

Chỉ là còn chưa bước được một bước, bên cạnh có một trận gió xẹt qua, Dạ Hối chỉ cảm thấy trời đất quay cuồng, sau đó y đã bị người ôm vào trong ngực.

Hương vị quen thuộc hiện tại nhiều thêm những vị đạo khác, trộn lẫn lại chỉ càng khiến cho Dạ Hối cảm thấy buồn nôn.

"Lăn, cách ta xa một chút!" Y giãy dụa kịch liệt, không thèm quan tâm trên người Dạ Hạo Thiên bị y cào thêm vài vết đỏ, y chỉ cảm thấy khó chịu, ngực buồn phiền đến lợi hại.

Y sam khoác trên vai Dạ Hạo Thiên rơi trên mặt đất, lộ ra dấu vết lưu lại trên sống lưng trước đó cùng Ngọc phi hoan hảo, rõ ràng đến chướng mắt.

Dạ Hạo Thiên ngồi ở trên ghế ôm y, không ngăn cản y giãy dụa, cũng không nói lời trấn an, hắn chỉ xem ánh mắt Dạ Hối tràn đầy phẫn hận nhìn chằm chằm mình, mắt phượng bằng phẳng, nhìn không thấy một tia ánh sáng.

Thời gian chậm rãi qua, Dạ Hối ngừng giãy dụa, y nhiều ít cũng có thể cảm giác được Dạ Hạo Thiên có chút dị thường, chỉ là y hiện tại căn bản không quan tâm chuyện gì xảy ra, y bây giờ chỉ muốn cách xa Dạ Hạo Thiên, càng xa càng tốt.

Y lạnh lùng nói:"" Buông bàn tay bẩn thỉu của ngươi ra!""

""Tay bẩn?"" Dạ Hạo Thiên vẻ mặt có chút kỳ quái, con mắt híp lại, ánh mắt có chút lăng lệ ác liệt nhìn Dạ Hối:""Hối nhi có phải nên giải thích cho phụ một chút, cái gì gọi là tay bẩn không?""

Đây không phải là lần đầu tiên hắn ôm Dạ Hối, nhưng lại là lần đầu tiên  bị Dạ Hối dùng loại từ ngữ này cự tuyệt.

Dạ Hối thủy chung mím chặt môi, không rên một tiếng.

Y thậm chí không muốn nhiều lời với Dạ Hạo Thiên, y chỉ cảm thấy mùi trong căn phòng này khiến y rất buồn nôn, chỉ cảm thấy nam nhân đang ôm y rất bẩn.

Dạ Hạo Thiên nhìn y, khuôn mặt bắt đầu phát ra khí thế ác liệt, lâu sau, hắn đột nhiên nở nụ cười, dường như nghĩ thông suốt, cười cực kỳ sung sướng, hắn nói với Dạ Hối:""Phản ứng lớn như vậy, thật đúng là khiến ta ngoài ý muốn a!""

Lời nói của hắn, khiến cho thân thể Dạ Hối cứng đờ.

Dạ Hạo Thiên như là đã hài lòng, ôm y đứng dậy, trấn an nói:"" Là phụ hoàng sai, Hối nhi không nên tức giận, phụ hoàng mang ngươi đi tắm."" Thuận tiện rửa sạch sẽ hương vị của nữ nhân đáng ghét kia lưu lại trên người hắn.

Hắn hướng cổ Dạ Hối, hít một hơi thật sâu, nói:" Vẫn là hương vị của Hối nhi dễ ngửi.""

Dạ Hối cứng cổ hung hăng trừng mắt hắn.

Dạ Hạo Thiên trở về tẩm cung của mình, hắn ôm Dạ Hối, dưới chân xê dịch nhảy lên, thân ảnh xẹt nhanh giống như cái bóng.

Thì ra khinh công Dạ Hạo Thiên tốt như vậy, thậm chí tốc độ so với Cảnh An còn nhanh hơn.

Dạ Hối lạnh lùng nhìn mắt phượng trong đêm tối, giật giật tóc đen đang bay, hỏi:"Ngươi làm sao vậy?"" Trước đó không chú ý tới, trên người Dạ Hạo Thiên còn có mùi rượu nhàn nhạt.

Dạ Hạo Thiên dưới chân không ngừng, chỉ thấy hắn loan loan khóe môi, hỏi:"Hối nhi là đang lo lắng cho phụ hoàng?"

Dạ Hối lườm hắn một cái, hỏi lời thừa thãi? Có chút căm phẫn, lực đạo trên tay càng lớn, trực tiếp kéo Dạ Hạo Thiên cúi đầu nhìn y.

Dạ Hạo Thiên cũng không tức giận, khóe môi ngược lại cong lên:" Hối nhi không tức giận nữa? Thật dễ dỗ.""

Dạ Hối buông tay, không muốn để ý đến hắn, cũng không muốn thân cận hắn, hai tay chống lên bờ vai của hắn, tận lực để cho chính mình cách hắn xa một chút.

Dạ Hạo Thiên lại cười:"Tới rồi, không cần gấp.""

Thời điểm Dạ Hạo Thiên trở lại tẩm cung, dọa đám cung nữ thái giám nhảy dựng.

Ai cũng nghĩ không ra bệ hạ lúc này vốn nên qua đêm tại Hoa Dung viên vì cái gì lại quay trở lại, còn ôm Ngũ hoàng tử thất sủng.

"Tất cả lui ra." Dạ Hạo Thiên ánh mắt lạnh lẽo quét qua.

"Vâng!" Lập tức, bọn hạ nhân lui xuống sạch sẽ.

Dạ Hạo Thiên ôm Dạ Hối đến hậu điện Ngọc Thanh Trì.

Chỗ này cũng không phải lần đầu tiên Dạ Hối đến, chỉ là y không nghĩ tới Dạ Hạo Thiên một lời cũng không nói liền ném y vào trong hồ.

"Ngươi... Khục khục..." Phản ứng không kịp, hậu quả là Dạ Hối uống không ít nước.

Y đạp nước vài cái, ổn định thân thể, may là nước không quá sâu, may là kỹ năng bơi của y không kém, đây là ngày đó Dạ Hạo Thiên cũng như vậy mà buộc y học.

Đối với cái nhìn căm tức của y, Dạ Hạo Thiên không có một tia áy náy, chỉ là nhíu mày, sau một khắc dưới ánh mắt Dạ Hối cởi quần của mình xuống.

Đúng ra, đây không phải là lần đầu tiên Dạ Hối nhìn thấy hắn lõa thể, nhưng không biết vì sao, lần đầu tiên y cảm thấy xấu hổ.

Nhưng khi ánh mắt quét đến dấu vết trên người  Dạ Hạo Thiên, y lập tức giận đến tái mặt.

Đem biểu cảm của y thu hết vào mắt, áp lực sâu trong mắt Dạ Hạo Thiên liền giảm đi vài phần, hắn bước vào trong ao, không để ý Dạ Hối mặt không biểu tình, đem Dạ Hối lột sạch sẽ.

"Không phải nói bị phỏng sao?"" Dạ Hạo Thiên đem người ôm đến trước mặt mình, bắt lấy một chân Dạ Hối cẩn thận kiểm tra.

"Không nghiêm trọng lắm."" Rút bàn chân trong tay hắn về, Dạ Hối phát hiện, y hiện tại có chút không thích ứng cùng Dạ Hạo Thiên xích lõa như thế này.

Chỉ là y muốn lui về sau, lại bị Dạ Hạo Thiên mạnh mẽ bắt được.

Dạ Hạo Thiên vươn tay tháo một đầu tóc dài, đường nhìn chặt chẽ khóa trên người y, nhìn Dạ Hối có chút không vui nhăn lại lông mày, hắn mới thở dài, nói ra:"May mắn, không bức trẫm mất đi lý trí.""

Lời hắn nói khiến cho thân thể Dạ Hối cứng đờ, trong ánh mắt y có một tia nghi hoặc, y hỏi Dạ Hạo Thiên:"Vì sao?"

"Ta cũng muốn biết." Dạ Hạo Thiên thu hồi ánh mắt, buông lỏng tay, đi vài bước tới nơi sâu hơn, bên cạnh hồ có bày một bộ đồ dùng tắm, nói với Dạ Hối:"Giúp phụ hoàng kỳ lưng.""

Mặc kệ Dạ Hối phản ứng gì, Dạ Hạo Thiên nâng một gáo nước giội lên mặt chính mình, lời nói phiêu đãng trong không khí:"Nếu như không phải nghe nói hôm nay ngươi bị phỏng, ta vốn còn muốn chờ thêm một thời gian nữa."" Dừng một lát, lại nói:"Tuy nhiên ta cũng hiểu được nhẫn nại của ta đã hết, nhưng đối với ngươi... "" lại phá lệ một lần nữa!

Dạ Hối không nhìn thấy biểu cảm trên mặt hắn, nhưng lại cảm thấy người trong hồ kia giống như là đang đè nén một cái gì đó, chần chừ một lúc, y vẫn là cầm khăn vải đi tới.

Lúc hai bàn tay mềm mại xoa sau lưng, Dạ Hạo Thiên thân thể cứng đờ, thân hình không động, nghiêng nghiêng đầu, hắn nhìn Dạ Hối, mắt phượng giơ lên, trong mắt hiện lên một chút tình sự:"Buổi tối Tề Thủy San hỏi ta, Ngũ hoàng tử thích gì... ""

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.