Người không có phận sự đều bị đuổi ra ngoài, đợi đến khi trong phòng chỉ còn lại bọn người Diệp Minh Hàn, Cẩm Thành mới tiến lên báo cáo kết quả điều tra việc Dạ Hối trúng độc.
Phải nói là không có kết quả gì.
Từ tiểu thái giám nấu nước đến sư phụ chế trà, bất kể tra thế nào, cũng không thấy một chút khả nghi, mà Cảnh An là người của Dạ Hạo Thiên, đã đi theo Dạ Hối nhiều năm, dù có giận cho đánh mèo vì sai lầm của hắn, tuyệt đối không có ai sẽ hoài nghi hắn là người làm.
Trong phòng sắc mặt mọi người đều có chút ngưng trọng, chỉ sợ lần này, tình huống sẽ không đơn giản.
Dạ Hạo Thiên nói: "Hối nhi, đem tình huống ngày đó ngươi trúng độc nói một chút.""
"Không có gì đặc biệt."" Dạ Hối nhíu mày suy tư cả buổi, thật sự là không thấy có chỗ nào dị thường cả.
Dạ Hạo Thiên cũng nói:"" Ta đã hỏi qua ám vệ, ngày hôm đó cũng không xảy ra tình huống bất thường nào, hôm đó lúc ta đến tìm Hối nhi, thấy y đã ngủ nên không nỡ đánh thức, nhưng ngày hôm sau thấy y vẫn chưa tỉnh lại mới cảm thấy dị thường."" Nói đến đây, trong mắt Dạ Hạo Thiên có vài phần tối tăm, nếu như lúc đó hắn có thể phát hiện tình trạng Dạ Hối không ổn kịp lúc, ngay sau đó đi tra, có lẽ còn tìm được người người hạ độc.
""Không phải là lỗi của ngươi."" Dạ Hối như thế nào không biết Dạ Hạo Thiên đang tự trách.
Dạ Hối rộng rãi nói một câu khiến mắt Dạ Hạo Thiên sáng ngời, hắn cũng không nhìn y, mà nhìn về phía Phi Dương cùng Thiệu Hoa.
Dạ Hạo Thiên hỏi:"" Dược kia là như thế nào?""
Hai người liếc nhau, sắc mặt đều có điểm khó coi, cuối cùng Thiệu hoa đứng lên, giải thích:"" Nếu như không phải đồng thời dùng hai loại độc dược này, vậy thì Ngũ hoàng tử bất kể là dùng trầm túy trước hay là u mộng trước, khả năng tỉnh lại cũng sẽ không cao, hơn nữa thời điểm trị liệu, nếu như dùng sai một vị thuốc, cũng sẽ hại chết Ngũ hoàng tử. Tuy sau khi trộn hai loại độc này lại với hiệu quả sẽ gia tăng, nhưng sau khi hạ trong vòng nửa canh giờ dược sẽ mất đi hiệu lực.""
Nói cách khác, loại độc kia là đặc biệt chuẩn bị cho Dạ Hối, bởi vì cho dù Dạ Hạo Thiên sau khi trở về, cũng uống trà này, nhưng sẽ không xảy ra vấn đề gì.
Nếu kẻ hạ độc có thể vô thanh vô thức như thế, vậy hắn hạ độc vào trong đồ ăn của Dạ Hạo Thiên và Dạ Hối, chẳng phải là được rồi sao? Nhưng hắn lại không làm như vậy, rõ ràng đang chứng minh một chuyện.
Đó là một lời cảnh cáo!
"Rất tốt!" Ánh mắt Dạ Hạo Thiên bắt đầu nghiêm túc, khóe miệng tà tà câu lên:"" Trẫm nhiều năm rồi chưa chưa từng nhận được một loại khiêu khích như thế này!"" Triệt để khơi dậy hứng thú cùng sát ý của hắn.
Lấy Dạ Hối làm mục tiêu, so với lấy bản thân hắn làm mục tiêu càng làm cho hắn tức giận hơn!
"Không còn sớm, tất cả mọi người sớm về nghỉ ngơi đi, đoán chừng vài ngày sau mọi chuyện sẽ trở nên vô cùng thú vị!""
Dạ Hạo Thiên cười thập phần tà khí, nhưng mà toàn bộ sát khí không chút nào đè nén kia đều nói cho mọi người. Bất kể là ai, kết quả của hắn chỉ sợ sẽ không tốt!
Diệp Minh Hàn trong mắt mang theo lãnh ý, lúc nhìn về phía Diệp Nhiên mang theo chút lo lắng.
Hoàng cung lúc này đang là thời buổi rối loạn, hắn có chút hối hận khi mang Diệp Nhiên đến.
Diệp Nhiên trấn an vỗ vỗ tay của hắn: "Yên tâm đi phụ thân, không có chuyện gì đâu."
Đợi mọi người tất cả rời đi rồi, Dạ Hạo Thiên cũng đứng dậy, Dạ Hối vươn tay giữ chặt hắn, hỏi:"" Ngươi muốn đi đâu?"
Dạ Hạo Thiên nói:"" Đi an bài một số chuyện."" Hắn vuốt ve khuôn mặt vì ngủ say của Dạ Hối mà có chút gầy, ánh mắt lạnh lẽo:"" Chuyện như vậy, trẫm không muốn xảy ra lần thứ hai.""
Dạ Hối không buông tay: "Nghỉ ngơi thật tốt, mặc kệ cái gì cũng phải nghỉ ngơi cho tốt trước rồi mới nói sau."" Tuy rằng y biết rõ Dạ Hạo Thiên hiện tại không cảm thấy buồn ngủ.
Nhíu mày, thấy y kiên trì, Dạ Hạo Thiên không nói thêm gì nữa, cởi quần áo, lên giường đem Dạ Hối ôm vào trong ngực.
Ngửi thấy mùi thuốc nhàn nhạt trên người Dạ Hối, Dạ Hạo Thiên vùi đầu sâu vào cần cổ y.
Thật lâu sau, Dạ Hối mới nghe thấy thanh âm trầm thấp của hắn vang lên:"" Hối nhi, đừng rời bỏ ta!"
"Ân." Dạ Hối lên tiếng, duỗi tay trở người ôm hắn:""Ta sẽ không rời đi."" Cũng không có cách nào rời đi!
Vài ngày sau, chuyện một chút tiến triển cũng không có, Dạ Hạo Thiên giận chó đánh mèo, giết không ít người, nhưng vẫn không tra ra được người hạ độc là ai, Phi Dương trong dược đường tra được vài người mua trầm túy, nhưng một chút quan hệ với hoàng cung cũng không có.
Mọi người ở đây đều nghĩ chuyện lần này đánh chủ ý về phía Dạ Hạo Thiên cùng Dạ Hối, ai cũng không chú ý, người sau lưng lại đưa ánh mắt liếc về phía Diệp Nhiên.
Diệp Minh Hàn đang ngồi đột nhiên đứng dậy, vẻ mặt kinh hoảng đến mức lỡ tay làm vỡ mấy chén trà trên bàn, Dạ Hối cùng Dạ Hạo Thiên đồng thời thay đổi sắc mặt.
Dạ Hạo Thiên hỏi: "Làm sao vậy?"
Diệp Minh Hàn không trả lời, thân ảnh lóe lên rồi biến mất ở trong phòng, đang lúc Dạ Hạo Thiên cảm thấy kinh ngạc, thì thấy Cẩm Thành không kịp thở chạy vào báo:"" Bệ hạ, Vương gia đã xảy ra chuyện!"
Vương gia Dạ Hạo Thiên sắc phong, chỉ có một.
Diệp Nhiên!
Dạ Hối chân đang muốn chạy đi, lại bị một tay Dạ Hạo Thiên bắt lấy:"" Cùng đi, đừng hoảng hốt!"
Rất xa liền nghe được thanh âm Phi Dương:"" Cung chủ không thể! Tên hỗn đản này nếu chết, Thiếu chủ sẽ thật sự..."
Đẩy cửa ra, chỉ thấy Diệp Minh Hàn vẻ mặt thống khổ ôm Diệp Nhiên đang cùng Phi Dương đối chất, sau lưng Phi Dương che chở một người, Thiệu Hoa đứng ở bên cạnh vẻ mặt lo lắng.
Dạ Hạo Thiên trầm giọng hỏi: "Xảy ra chuyện gì?"
Mà Dạ Hối thì giãy khỏi tay Dạ Hạo Thiên, nhanh chóng chạy đến bên người Diệp Minh Hàn, nhìn sắc mặt Diệp Nhiên tái nhợt như giấy, một thân mồ hôi lạnh, hoảng loạn hỏi:"" Diệp Nhiên làm sao vậy?"
Diệp Minh Hàn nhìn y, lại quay đầu nhìn về phía Dạ Hạo Thiên, nam nhân này vẻ mặt luôn lạnh như băng, vậy mà giờ đây trong mắt lại nhiều thêm vài phần thống khổ.
Dạ Hạo Thiên hít sâu một hơi, đè xuống tức giận trong lòng, nói với hắn:"" Ngươi trước chiếu cố Nhiên nhi, chuyện còn lại giao cho ta."
Diệp Minh Hàn gật đầu nhẹ đến không thể thấy, liền ôm Diệp Nhiên ngồi xuống ghế, đem người trong ngực ôm chặt chẽ, khuôn mặt rũ xuống, không nói một lời.
Dạ Hối nhìn Diệp Minh Hàn yên tĩnh dị thường như thế, xoay người nhìn Dạ Hạo Thiên, Dạ Hạo Thiên lắc đầu.
Trong phòng còn có những người khác, Dạ Hối không tiện nói thêm gì nữa, yên tĩnh ngồi cạnh Diệp Minh Hàn, nhìn Dạ Hạo Thiên xử lý tất cả.
Thấy Diệp Minh Hàn tỉnh táo lại, Phi Dương rốt cuộc thở dài một hơi, ngẩng đầu xoa xoa cái trán đầy mồ hôi, đi sang bên cạnh hai bước, để lộ người phía sau.
Dạ Hạo Thiên vừa nhìn thấy người, ánh sáng trong mắt lạnh hơn vài phần, quét một vòng trong phòng, cuối cùng đường nhìn rơi xuống người không nên xuất hiện ở đây nhất, khóe môi câu lên, sâu trong mắt là một mảnh âm trầm:"" Tưởng đại nhân, có phải ngài nên nói lý do tại sao lại xuất hiện ở đây không?""
Một hộ bộ thị lang nho nhỏ, như thế nào có thể vượt qua tầng tầng lớp lớp thủ vệ trong hoàng cung mà xuất hiện tại nơi này, Dạ Hạo Thiên rất hiếu kỳ.
Tưởng Văn Hoa cười lạnh một tiếng, nhưng căn bản không để ý tới hắn, mà quay đầu nhìn về phía Diệp Minh Hàn, vẻ mặt cuồng vọng nói:"" Diệp cung chủ, sự lợi hại của thực tâm chung tin tưởng thuộc hạ Diệp cung chủ so với lão phu hiểu rõ hơn, lão phu cũng không muốn nói nhiều, đi chuyến này, là muốn Diệp cung chủ đáp ứng với lão phu hai chuyện, nếu như Diệp cung chủ đáp ứng, tính mạng của Diệp thiếu chủ liền không đáng ngại, còn bằng không...""
""Bằng không thì như thế nào?"" Ánh mắt Dạ Hạo Thiên nhìn người này chết không thể nghi ngờ, trước tiên không nói lão ra tay với Diệp Nhiên, chỉ bằng chuyện lão dám uy hiếp Diệp Minh Hàn, đã khiến cho lão chết hơn một ngàn lần rồi.
Đối với uy hiếp của lão, Diệp Minh Hàn đều coi như không nghe thấy, căn bản không quan tâm, thậm chí chưa từng ngẩng đầu liếc mắt lão một cái.
Trong mắt Tưởng Văn Hoa nhiều hơn một tia phẫn hận, lại không cam lòng nói:"" Diệp Minh Hàn, lão phu cho ngươi vài phần mặt mũi, ngươi cũng không nên quá đáng! Hai chuyện, thứ nhất, giết Dạ Hạo Thiên cùng Dạ Hối, cầm ngọc tỷ của hắn giao cho lão phu, thứ hai, đó là Diệp cung chủ phải tuyên bố nguyện trung thành.""
""Trung thành với ai?"" Phong quốc sao?
Dạ Hạo Thiên bây giờ cực kỳ hối hận vì sao chính mình sao lại khoan nhượng cho thứ đồ chơi này nhảy nhót lâu như vậy, đầu tiên là Dạ Hối trúng độc, sau đó Diệp Nhiên trúng chung.
Bởi vì chính mình không nghe lời sư phụ, mà sự việc mới biến thành như bây giờ, chỉ sợ nếu bị sư phụ biết, hắn liền bị giáo huấn!
Há lại chỉ có giáo huấn đơn giản như vậy?
Khi nghe tin Tiêu Diêu đến, Dạ Hạo Thiên đẩy cửa vào, trước mặt bị một cái bạt tai hung hăng tiến đến.
""Nhìn xem chuyện tốt của ngươi làm đi, ta nói rồi, ngươi chơi như thế nào cũng được, nhưng ngươi không được để cho hắn có chuyện, cam đoan của ngươi đâu?"" Khuôn mặt Tiêu Diêu tràn đầy tức giận, trong mắt mang theo sát ý nhìn Dạ Hạo Thiên.
Từ trước tới nay, đây là lần đầu tiên Dạ Hạo Thiên nhìn thấy sư phụ mình tức giận.
Cũng là lần đầu tiên, Dạ Hối thấy Dạ Hạo Thiên quỳ xuống.
"Hạo Thiên biết sai, xin sư phụ bớt giận."
Nhìn cánh tay rủ xuống bên người hắn, thân thể quỳ thẳng, Dạ Hối nhìn Tiêu Diêu ánh mắt có chút phức tạp.
Y vốn rất tôn kính người này, là hắn cứu Dạ Hạo Thiên, đã dạy dỗ Dạ Hạo Thiên, đồng dạng cũng là đồ đệ của hắn, nhưng hắn cư nhiên vì Diệp Nhiên mà nổi lên sát niệm với Dạ Hạo Thiên.
Bây giờ Tiêu Diêu đã không còn nhớ năm đó Dạ Hối khi lần đầu tiên thấy hắn có một tư thái tiên phong đạo cốt, lúc ánh mắt hắn nhìn người khác, giống như nhìn một vật nhỏ bé, bộ dáng kia càng lớn thì càng giống Dạ Hạo Thiên ngồi trên thượng vị quan sát thiên hạ, tràn đầy bễ nghễ.
Hắn đối với Dạ Hạo Thiên:""Nếu như hắn gặp chuyện không may, ngươi có một vạn cái mạng cũng không đủ bồi thường, nếu còn có lần sau, ngươi đem cả thiên hạ chôn cùng y!""
Còn chưa thấy động tác của hắn, con đường trước mặt giống như tự kéo dài, mang Dạ Hạo Thiên cùng Dạ Hối ra đến bên ngoài cửa.
Cửa phòng nhanh chóng đóng lại, Dạ Hạo Thiên vẫn đang quỳ, cúi thấp đầu, nhìn không rõ biểu cảm.
Đứng lặng hồi lâu, Dạ Hối đi đến trước mặt hắn, ngồi xổm xuống, đưa tay muốn vén sợi tóc rủ xuống của hắn, lại bị Dạ Hạo Thiên duỗi tay kéo xuống.
"Về sau đừng dùng loại ánh mắt này nhìn sư phụ, nếu như hắn muốn giết ngươi, ta cũng cứu không được."" Thanh âm của hắn tràn đầy suy yếu.
Sau này, Dạ Hối mới biết được, Dạ Hạo Thiên có một chuyện chưa nói cho y biết.
Tiêu Diêu cứu hắn, cứu Diệp Minh Hàn, giáo dục bọn hắn, tất cả đều vì bảo hộ một người.
Người kia, là Diệp Nhiên.
Dạ Hối không biết Diệp Nhiên có thân phận gì mà lại khiến Tiêu Diêu tốn công tốn sức như thế, thậm chí trước khi Diệp Nhiên sinh ra thì đã lên kế hoạch rồi, y chỉ biết là, bởi vì một cái tát này của Tiêu Diêu, y lại nhìn thấy một Dạ Hạo Thiên cho tới bây giờ đều chưa từng bị người xem dáng vẻ thống khổ của hắn.
Người nam nhân này sống tùy tiện, tiêu sái, thực sự thì hắn cũng chỉ là một quân cờ trong bàn cờ, võ công của hắn cao, nhưng lại không địch lại một cái vung tay của sư phụ.
Dạ Hối rốt cuộc hiểu rõ, vì cái gì năm đó lúc Dạ Hạo Thiên cho Diệp Nhiên lệnh bài, trong ánh mắt hắn lại mang theo một chút không cam lòng. Vì cái gì thời điểm hắn ngăn cản Diệp Minh Hàn bế quan luyện công, nét mặt hắn lại mang theo một ít nhận mệnh.
Dạ Hối chưa từng từng hận qua người nào, cho dù Quân gia lợi dụng y hay Thành Cẩn cùng những người khác muốn đưa y vào chỗ chết, Dạ Hối cũng chưa từng hận bọn họ.
Hắn đem Dạ Hạo Thiên biến thành một cường giả, so với người trong thiên hạ đều hiếu thắng hơn, nhưng sự thật lại đem hắn biến thành kẻ yếu, một bạt tai là có thể để cho hắn biết được chính mình vô lực thay đổi vận mệnh!
Điều này đối với Dạ Hạo Thiên mà nói, là vũ nhục lớn nhất, so với giết hắn còn hung ác hơn!
Không bao lâu sau, Diệp Minh Hàn cũng từ trong nhà đi ra, thấy Dạ Hạo Thiên đang quỳ còn Dạ Hối đang ôm đầu hắn ánh mắt lạnh như băng, ánh mắt Diệp Minh Hàn lóe lóe. Tiến lên, vươn tay muốn đỡ Dạ Hạo Thiên, lại bị Dạ Hối một tay hất ra.