Ta Đào Được Một Tấn Vàng

Chương 12: 12: Lời Mời Của Nữ Chủ Tịch




Phạm Vân Hải đỗ xe ở bên cạnh, xuống xe châm một điếu thuốc, quay đầu nhìn mới phát hiện hóa ra những chiếc xe khác đi cùng mình đều đã dừng lại, tất cả đều hiểu ngầm dừng xe lại một bên.

Rất rõ ràng, những người này đều bị Bugatti dọa cho không nhẹ.

Nhưng họ không nhàn rỗi, bao gồm cả người qua đường đều lấy điện thoại ra chụp lại mấy tấm, bắt đầu đăng lên vòng bạn bè, Toutiao.

Trong thời gian ngắn, tin tức về chiếc siêu xe 240 tỷ lan truyền rầm rộ khắp thành phố Lâm An.

Chỉ là những điều này, Hà Thời Minh hoàn toàn không biết.

Sự chú ý của anh toàn bộ đều dành cho việc lái xe, hoàn toàn không biết những chiếc xe xung quanh đều đã dừng lại.

Lướt nhanh, tăng tốc.

Cảm giác lái siêu xe giống như bay trên mặt đất vậy, khiến Hà Thời Minh thật sự hiểu được thế nào là tốc độ.

Không lái siêu xe, vĩnh viễn không cách nào hiểu được cảm giác này.


Có huyết thanh siêu chiến binh và kỹ thuật lái xe như thần, cho dù anh lái như nào, đều có cảm giác rất thoải mái!
Lái xe trong khu đô thị hai vòng, Hà Thời Minh vẫn thấy chưa đã, chỗ nào cũng bị giới hạn tốc độ nên phi thẳng vào đường cao tốc.

Không lâu sau có một cuộc gọi đến, là một số lạ.

“Alo, là anhHà Thời Minh đúng không?” Một giọng nữ trưởng thành vang lên trong điện thoại.

“Là tôi, cô là?”
“Là thế này, tôi là Triệu Thư thư ký của Chủ tịch tập đoàn Tần Thương Tần Lệ Nhã, Tần tổng muốn cảm ơn anh Hà vì sự trượng nghĩa hôm qua, tối nay muốn mời anh Hà một bữa, không biết anh Hà có thời gian không?”
“Ăn cơm? Tất nhiên là có thời gian!”
“Vâng, anh Hà, chúng tôi đợi anh.


Tắt điện thoại, Hà Thời Minh bất giác cười.

Người đẹp mời ăn tối, làm gì có chuyện từ chối?
Người tình trong mộng của tất cả đàn ông Lâm An mời ăn tối, không biết để đám biến thái trong trường biết, không biết là có ghen tị tới mức chảy nước miếng không nữa!
Chỉ là, Hà Thời Minh cúi đầu nhìn quần áo trên người mình.

Dùng xong “huyết thanh siêu chiến binh”, quần áo bây giờ của anh lại bé đi, đồ lót lại càng chật chội, khó chịu hơn.

Xem ra phải đi mua một bộ quần áo mới, để tránh bị Tần Lệ Nhã cười nhạo.

Sau khi ra khỏi đường cao tốc, Hà Thời Minh đi thẳng đến trung tâm thương mại.

Sau khi đến trung tâm thương mại, Hà Thời Minh cũng nhìn tên rồi thản nhiên đi vào một cửa hàng quần áo.

Anh chưa từng chú ý đến quần áo.

Bên trong, có hai nữ nhân viên bán hàng.

Một nhân viên bán hàng hơi mập đang tiếp một khách hàng nam trung tuổi.


Người kia có vóc dáng chuẩn, mặc một chiếc váy dài eo thon, càng làm tôn lên vóc dáng, cực kỳ bắt mắt, lúc này đang đứng bên trong nghịch điện thoại.

Thấy Hà Thời Minh đi vào, cô gái xinh đẹp đang nghỉ ngơi liếc nhìn Hà Thời Minh từ trên xuống dưới, trong mắt cô ta chợt hiện lên tia sáng.

Anh chàng đẹp trai như vậy, lâu lắm rồi Tống Lê Lê không gặp được.

Nhưng khi nhìn thấy quần áo trên người Hà Thời Minh, ánh sáng trong mắt Tống Lê Lê mờ đi ngay lập tức.

Một bộ quần áo không thương hiệu không vừa vặn, cộng vào còn chưa đến 300 nghìn.

Người như này căn bản không thể mua quần áo trong quần áo của họ, bởi quần áo trong cửa hàng này rẻ nhất cũng hơn triệu, không hợp túi tiền của những người làm công ăn lương bình thường.

Cho dù là giới thiệu mỏi mồm thì anh ta cũng chỉ nói câu ‘tôi xem thôi’ sau đó quay đầu rời đi.

Lại nghĩ anh chàng đẹp trai thế này lại không phải bạn trai mình, sắc mặt Tống Lê Lê trở nên tệ hơn.

Khuôn mặt đẹp đẽ như vậy, đáng tiếc lại là một tên nghèo.

Lúc này, Tống Lê Lê nhìn thấy Hà Thời Minh đang sờ quần áo, lập tức hét lớn: “Này! Không mua đừng sờ lung tung, sờ hỏng rồi anh đền nổi không!”
Quần áo bị bẩn rồi thì rất khó bán.


Khách hàng ngày nay rất kén chọn, chỉ cần có chút vấn đề là họ sẽ quay đầu bỏ đi.

Hà Thời Minh quay đầu lại, nhướng mày nói: “Sờ một tí hỏng được à? Khách hàng là thượng đế, mấy người đối xử với khách hàng thế à?”
Không cần biết có mua hay không, thái độ này của mấy người là sao hả?
Tống Lê Lê khinh bỉ lẩm bẩm: “Nếu tất cả mọi người đều là thượng đế, vậy thế giới này đã sớm loạn rồi!”
Lúc này, cô ta nhìn thấy vị khách hàng trung niên, quả nhiên không mua gì liền bỏ đi, liền hét lên với cô nhân viên bán hàng mập: “Tiêu Quyên, ở đây có vị khách muốn làm thượng đế, cô qua tiếp đi, tôi hơi mệt!”
“Chị Lê Lê, đợi em uống nước đã.

” Tiêu Quyên khàn giọng đáp.

Cô đã tiếp 6 7 khách hàng trong sáng nay rồi, nhưng tiếc là không bán được đơn nào.

Ngược lại là Tống Lê Lê, mặc dù chỉ tiếp một khách hàng nhưng lại thành công bán được, ở phương diện này, cô biết bản thân không thể so sánh với Tống Lê Lê, chi có thể cố gắng học.

“Uống nước cái gì, thượng đế đang đợi đây này!” Tống Lê Lê không kiên nhẫn nói.

.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.