Ta Đào Được Một Tấn Vàng

Chương 4: 4: Nhiệt Huyết Chiến Đấu




Tài xế trung niên đạp ga, chạy đến nơi xảy ra vụ tai nạn phía trước, đi qua xem xét.

Chỉ thấy chiếc xe màu đỏ phía trước, thấy một người phụ nữ đang hoảng sợ ngồi đó.

Lúc này, cánh cửa của chiếc xe màu đỏ cũng từ từ được đẩy ra, sau đó, một người phụ nữ mặc một chiếc váy dài màu đen, nhìn có vẻ rất xinh đẹp và khí chất từ bên trong bước ra, ánh mắt quan tâm đi tới phía người phụ nữ.

Tài xế trung niên cũng mở cửa muốn đi qua giúp một tay.

Nhưng ngay chính lúc này, từ bụi cây gần đó, ba thanh niên đeo khẩu trang bất ngờ lao ra.

Một trong những thanh niên cao lớn, tay cầm con dao găm chỉ vào người lái xe trung niên, lạnh lùng quát: “Cút ngay! Nếu không tao sẽ giết mày!”
Người tài xế trung niên sững sờ, sau đó không nói lời nào, vội vàng chui vào xe.

Mặc dù tràng đầy nhiệt huyết và nghĩa hiệp, nhưng đến tuổi trung niên, trên có mẹ già dưới có con nhỏ, rốt cuộc cũng không thể gánh hết được trách nhiệm và gánh nặng trên vai, không thể làm anh hùng của chính mình, nhiều nhất ông ta chỉ có thể rời khỏi đây và gọi cảnh sát đến giúp đỡ.

Sau khi trở lại xe, ông ta khởi động lại xe chuẩn bị trực tiếp rời đi.

Cùng lúc đó, hai thanh niên đeo khẩu trang khác cũng lao nhanh về phía Tần Lệ Nhã.


Tần Lệ Nhã mặc dù thấy không ổn, xoay người chạy vào trong xe, nhưng lại làm sai, trực tiếp ngã xuống đất.

“Cứu mạng! Đừng bắt tôi! Đừngggg…”
Tần Lệ Nhã vừa chạy vừa hét lớn.

Cô hoàn toàn không biết những người này là ai, nhưng cô biết chúng ọ ở đây với mục đích xấu, một khi rơi vào tay chúng rất có thể không giữ được mạng.

Tần Lệ Nhã sắp bị hai người bọn họ bắt được.

Lúc này,
“Dừng tay!”
Theo tiếng nói, cửa xe taxi trực tiếp được đẩy ra.

Tài xế trung niên quay đầu nhìn, phát hiện Hà Thời Minh đã chạy ra ngoài, thái độ hung dữ, hét lên chạy về phía hai tên côn đồ.

“Trời ơi! Cậu nhóc cậu không cần mạng à! Bọn họ đều mang vũ khí đó, mau quay lại!” Ông ta thò đầu ra hét lên với Hà Thời Minh, liền lấy điện thoại báo cảnh sát.


Một đánh ba, hơn nữa bên kia còn có vũ khí, đây không phải tìm chết thì là gì?
Hà Thời Minh đưa ông đến đây, hơn nữa người ta đến đây để xem mắt, nếu xảy ra chuyện ở đây, cả đời này ông sẽ cắt dứt lương tâm mất!
Chỉ là, Hà Thời Minh hoàn toàn không nghe được ông nói gì, lúc này anh chỉ muốn chặn đám côn đồ này lại, cứu Tần Lệ Nhã.

Con người lúc bị k!ch thích, nhiệt huyết điên cuồng từ não đến tứ chi, giảm chỉ số IQ tăng cường khả năng chiến đấu, để sống sót trong sự môi trường cá lớn nuốt cá bé, đây là bản năng sinh tồn.

Chỉ có một nhóm người rất nhỏ, máu dồn lên não, cái giá mất đi sức chiến đấu, Để đổi lấy sự hoạt động nhanh chóng của bộ não, mà những người này, hoặc trở thành chính trị gia hoặc nhà tư tưởng, hoặc trở thành trùm xã hội đen.

Nhưng Hà Thời Minh hiển nhiên không thuộc nhóm người này, anh tuổi trẻ nhiệt huyết, bốc đồng như cuồng phong, chuyện đã xác định làm chưa bao giờ nghĩ đến lối thoát.

“Cô mau chạy đi, tôi giữ chân chúng!” Anh vừa chạy vừa hét lớn.

Hai tên côn đồ muốn bắt Tần Lệ Nhã thấy Hà Thời Minh cậy mạnh ra mặt, trong đó một thanh niên tóc vàng chế nhạo: “Chậc chậc, một tên nhóc cũng đòi học anh hùng cứu mỹ nhân, đúng là không biết sống chết!”
Nói xong, từ trong túi lấy ra con dao găm, trực tiếp lao thẳng về phía Hà Thời Minh.

Hà Thời Minh đang muốn né tránh, trong đầu đột nhiên xuất hiện một động tác, giống như đã từng học thậm chí đã trải qua cả nghìn thử thách vậy.

Anh thậm chí còn không nghĩ đến việc giơ cao ngón chân, tung ra một cú đá xoáy, một cú đá chính xác hất tung con dao ra khỏi tay thanh niên tóc vàng, chân phải tung ra một đòn taekwondo, đá mạnh vào bụng tên tóc vàng.

“A…”
Tóc vàng hét lên đau đớn, trực tiếp ngã xuống.

.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.