Ta Đào Được Một Tấn Vàng

Chương 42: 42: Đệ Nhất Hoa Khôi Giúp Đỡ




Trong ký túc xá nam.
Vương Kiến Ba vừa đứng dậy khỏi giường liền nghe thấy giọng Phạm Vân Hải trên đài phát thanh.
“Lão già! Không biết xấu hổ!” Anh trầm giọng chửi rủa.
Mặc dù Phạm Vân Hải không trực tiếp chỉ ra tên Hà Thời Minh nhưng ai có đầu óc đều nghe ra những gì Phạm Vân Hải nói đều nhằm vào Hà Thời Minh!
Không chỉ Vương Kiến Ba, cả khuôn viên lúc này, tất cả mọi người nghe Phạm Vân Hải phát thanh đều hiểu Phạm Vân Hải chỉ Hà Thời Minh, tức khắc thì thầm với nhau.
“Có kịch hay xem rồi.”
“Mặc dù Điền Phức Vi thay cậu ta ra mặt nhưng sức ảnh hưởng của cô ấy chung quy cũng không bì được hội trưởng hội học sinh!”
“Cậu nói sai rồi, xét về sức ảnh hưởng thì chắc chắn Điền Phức Vi lớn hơn Phạm Vân Hải, nhưng xét quyền lực thì Điền Phức Vi không thể so bì được với hội trưởng hội học sinh! Đây mới là điều quan trọng nhất! Nhìn bài đăng của Phạm Vân Hải đều được trực tiếp ghim! Còn Điền Phức Vi chỉ có thể ghim thủ công, đây chính là sự khác biệt!”
“Chỉ trách Hà Thời Minh quá phách lối, chọc vào Phạm hội trưởng!”
“Chậc chậc, bị Tần Lệ Nhã bao, thật ghen tị!”
“Loại chuyện này ghen tị không nổi! Nhưng chuyện này làm lớn lên như vậy, đoán chừng Hà Thời Minh có khả năng bị đuổi học.”
“Đó là điều chắc chắn! Loại người này không đuổi đi, không lẽ muốn giữ lại hại sinh viên của trường chắc?”
“...”
Văn phòng hiệu trưởng.
“Hiệu trưởng, người mà Phạm Vân Hải nói đến, ngài đã nghe thấy chưa?” Một người đàn ông trung niên khoảng 30 tuổi hỏi hiệu trưởng Thôi Chí Nguyên đang ngồi ở bàn làm việc.
Thôi Chí Nguyên là một ông già hơn 60 tuổi, tóc hơi bạc trắng nhưng cả người nhìn có vẻ rất có sức sống.
Ông ta gật đầu, nghi ngờ đáp: “Cả trường đang bàn tán, sao có thể không nghe thấy! Chỉ là tôi không hiểu, trước đây cũng từng xảy ra loại chuyện này nhưng lại không làm lớn như thế này?”
Một người đàn ông trung niên vẻ ngoài thấp bé khác nói: “Bởi lần này là liên quan đến chủ tịch đệ nhất mỹ nữ Lâm An Tần Lệ Nhã, lại có Điền Phức Vi ra mặt mới khiến chuyện này phát triển đến mức đấy.”

“Đúng, nếu chỉ là chuyện bình thường, cho dù có người nghị luận cũng không phát triển đến mức độ như bây giờ.”
“Sinh viên đó là Hà Thời Minh nhỉ? Chuyện này ồn ào đến mức như bây giờ, sinh viên đó phải chịu tất cả trách nhiệm! Hiệu trưởng, tôi đề nghị trực tiếp đuổi học, chấn chỉnh trường học.”
“Tôi cũng đề nghị đuổi học! Loại sinh viên này, đại học Lâm An chúng ta không thể giữ, nếu không chắc chắn sẽ làm ô uế trường chúng ta.”
“...”
Những giáo viên khác trong phòng tranh nhau nói.
Thôi Chí Nguyên do dự một lúc, trả lời: “Tìm Hà Thời Minh đến đây trước, tôi hỏi cậu ta rồi sẽ giải quyết sau, nếu chuyện đúng là thế thì sinh viên như vậy, đại học Lâm An chúng ta không thể giữ!”
“Hiệu trưởng sáng suốt!”
“Nên làm như thế! Con sâu làm rầu nồi canh như thế, nhất định phải trừ tận gốc tránh tai họa về sau!”
“...”
Một nhóm giáo viên lập tức nịnh bợ nói.
Chỉ là lúc này
Ầm
Ầm
Tiếng nổ vang của động cơ ô tô từ bên ngoài đột nhiên truyền vào trong văn phòng.
“Hử?”
Nghe thấy âm thanh này, mọi người trong văn phòng đều nhíu mày.
Mặc dù trong khuôn viên trường không cấm lái xe nhưng bình thường đều nhẹ nhàng, ai dám nhấn ga loạn xạ ở đây?
“Chuyện gì thế? Chủ nhiệm Trần đi xem thử đi.” Thôi Chí Nguyên nói.
Một người đàn ông trung niên khoảng hơn 40 tuổi bước ra từ đám đông nói: “Được, tôi đi ngay!” Nói xong liền quay người đi ra ngoài.
Những người khác nhìn rồi lại nhìn, có mấy người cũng đi ra ngoài.

Họ muốn xem xem rốt cuộc là ai lại dám lái xe loạn xạ trong khuôn viên trường.
Cùng lúc đó, lối vào khuôn viên.
Lúc này đang là giờ ăn sáng, trước cửa có rất nhiều sinh viên, có người ra ngoài ăn, cũng có người ăn xong quay về, tụm năm tụm ba vừa đi vừa nói chuyện, mà nội dung cuộc trò chuyện đại khái là nói về chuyện Hà Thời Minh với Tần Lệ Nhã.
Đột nhiên,
Ấm
Ân thanh đinh tai nhức óc của xe thể thao đột nhiên vang lên, dọa nhiều người phải dừng bước, vội vàng nhìn đằng sau.

Sau đó những người này đều mở to mắt nhìn.
Cách đó không xa, một chiếc Bugatti Chiron màu trắng xanh đang đi vào trường học với tốc độ rất nhanh.
Tất cả sinh viên thấy chiếc xe này đều bị kinh sợ.
“Vãi! Đó là Bugatti!” Một nam sinh kinh sợ hô lên.
“Trời ơi! Mau chụp ảnh!”

“Đó chính là chiếc Bugatti 240 tỷ đang hot trong vòng bạn bè hai ngày qua à? 240 tỷ đấy vãi thật, có thể mua được bao nhiêu chiếc Mercedes-Benz BMW?”
“Sao lại tới trường chúng ta?”
“Không lẽ là đến tán gái?”
“Tán gái thì sao? Chỉ cần có thể ngồi trong chiếc xe này, cho dù là lên giường, không biết có bao nhiêu cô gái tự nguyện đâu!” Một nữ sinh nói.
“Thực ra sau khi Hà Thời Minh bị phú bà Tần Lệ Nhã bao, lại có thêm mỹ nữ bị phú nhị đại bao! Tôi cảm thấy trường chúng ta sắp toi rồi.”
“Cậu thôi đi, Tần Lệ Nhã có thể so sánh với chủ nhân chiếc Bugatti chắc? Cả tập đoàn Tần Thương trị giá bao nhiêu? Một chiếc Bugatti có giá bao nhiêu? Chắc cũng được một nửa tập đoàn Tần Thương rồi!”
“Đại gia! Cuộc sống của người có tiền thật khiến người khác ghen tị đến đỏ mắt!”
“...”
Bất cứ nơi nào Bugatti đi qua, sinh viên hai bên đường đểu dừng lại cảm thán.
Trong mắt nhiều nữ sinh tỏa ra ánh sáng lấp lánh không ngừng.

Đối với họ mà nói, xe của Phạm Vân Hải đã đầy sự quyến rũ với họ rồi, chứ đừng nhắc chiếc Bugatti Chiron trị giá 240 tỷ! Nếu chỉ là một chiếc xe vài tỷ, hay thậm chí là Lamborghini mười mấy tỷ đỗ trước mặt, họ cũng sẽ không thất lễ như vậy!
Nhưng Bugatti Chiron thì khác!
Đây là siêu xe thể thao trị giá hơn 240 tỷ, gần 300 tỷ đấy, được mệnh danh là tên lửa mặt đất khủng bố nhất! Làm gì có ai thấy mà bình tĩnh nổi?
“Ơ? Sao Bugatti lại tới ký túc xá nam?”
“Đúng thế? Không phải nên trực tiếp đến ký túc xá nữ sao?”
“Vãi! Không lẽ là một bạch phú mỹ đang ngồi bên trong?” Đi ký túc xá nam tìm anh chàng đẹp trai nào à?”
“Mau đi xem xem! Tôi cảm thấy tôi có cơ hội!”
Một nhóm háo sắc lập tức kích động.
Ký túc xá nam.
Vương Kiến Ba vừa cọ rửa xong, liền nhận được điện thoại của Hà Thời Minh.
“Alo, sao thế lão Hà?” Vương Kiến Ba vừa thay quần áo vừa nói.
“Có ở ký túc không? Tôi đưa anh đến tập đoàn Tần Thương.” Hà Thời Minh bên kia đầu dây nói.
“Có, cậu đang ở đâu? Cần tôi lái Grand Cherokee của tôi đi đón cậu không?”

“Không cần, tôi sắp đến dưới ký túc rồi, anh xuống luôn đi.”
“Được.” Tắt điện thoại, Vương Kiến Ba soi gương lại lần nữa rồi mới quay người bước ra ngoài.
Không lâu sau, Hà Thời Minh đã xuống dưới nhưng lại không thấy bóng dáng Hà Thời Minh.
“Người đâu? Không phải cho mình leo cây đấy chứ?” Vương Kiến Ba mặt đầy nghi ngờ nói.
Vừa nói xong,
Ầm
Tiếng gầm của động cơ đột nhiên lọt vào tai anh.
Quay đầu lại xem.
“Vãi! Là Bugatti Chiron!”
Nhìn thấy chiếc Bugatti Chiron lao về phía mình, Vương Kiến hô lên một tiếng đang muốn trốn.

Nhưng đã không kịp rồi, chiếc Bugatti màu trắng xanh gầm gừ lao thẳng tới trước mặt anh, dọa Vương Kiến Ba tái mặt.
“Thôi! Toi rồi…” Anh sợ hãi hô lên.
Ngay khi anh ấy cho rằng mình sẽ bị Bugatti đâm chết, Bugatti Chiron bất ngờ quay đuôi xe, dừng lại bên cạnh Vương Kiến Ba.

Sau đó cửa xe mở ra, một thanh niên từ bên trong bước ra, vẫy tay với Vương Kiến Ba nói: “Anh Vương, hello?”
Vương Kiến Ba: “???”.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.