Ta Đào Được Một Tấn Vàng

Chương 48: 48: Hoa Khôi Xuất Hiện




Trong thư viện, Điền Phức Vi vừa nói xong, toàn bộ thư viện liền lập tức im lặng.

Cho dù là những sinh viên đang tập trung nói chuyện hay là Triệu Phi Nhi đang điên cuồng ôm lấy Hà Thời Minh, tất cả đều tròn mắt ngạc nhiên.
Cô ấy nói gì cơ?
Bỏ bạn trai cô ấy ra?
Hà Thời Minh là bạn trai của Điền Phức Vi?
Chuyện từ bao giờ?
Hà Thời Minh lại trở thành bạn trai của hoa khôi Lâm An từ bao giờ vậy?
Lúc này cả nam và nữ đều nhìn Hà Thời Minh như nhìn thần tiên.
Không chỉ những người này, ngay cả Hà Thời Minh cũng trợn tròn mắt.
Ơ…
Bạn trai của cô ấy?
Mình á?
Trời ơi!
Tôi không nghe lầm đấy chứ?
Vãi, chuyện từ bao giờ đây, sao mình cũng không biết?

Hạnh phúc đến đột ngột quá?
Như thế cảm giác người xung quanh không nghe hiểu ý mình, Điền Phức Vi ngang ngược nói: "Không nghe thấy tôi nói sao? Bây giờ Hà Thời Minh là bạn trai tôi, làm phiền cô tránh xa hay ấy ra, đừng quấn lấy anh ấy nữa!" Nói xong liền trực tiếp đẩy Triệu Phi Nhi đang ngỡ ngàng ra, kéo Hà Thời Minh ra ngoài thư viện.
Triệu Phi Nhi ngơ ngác nhìn Điền Phức Vi kéo Hà Thời Minh rời đi, đứng đần ở đó một lúc!
Điền Phức Vi làm bạn gái Hà Thời Minh?
Triệu Phi Nhi chỉ cảm thấy mình là đứa ngu nhất thế giới này! Tên khốn kiếp đó không chờ được mà trốn thoát, thoắt cái đã bị hoa khôi Lâm An Điền Phức Vi cướp mất, lại còn coi như bảo bối!
Lúc trước Hà Thời Minh chỉ thuộc về một mình cô ta.

Nếu như biết những thứ này sớm hơn, dù thế nào cô ta cũng không chia tay Hà Thời Minh.

Cho dù có bị Hà Thời Minh đánh đập mắng mỏ, bảo cô ta khóc từ sáng đến tối cô ta cũng cam tâm tình nguyện! Những thứ này cô ta đều vứt bỏ hết rồi.
Lại còn cạnh tranh với Điền Phức Vi, cô ta đến nghĩ còn không dám nghĩ.

Cả đại học Lâm An, làm gì có ai không biết Điền Phức Vi là người tình trong mộng của tất cả nam sinh?
Chỉ tiếc là 4 năm đại học, Điền Phức Vi chỉ tập trung vào học, trước giờ chưa từng nghĩ đến chuyện yêu đương với ai, chứ đừng nói là dính scandal với ai.

Cho dù những người có tiền, thậm chí một số ông chủ lớn chú ý đến cô ấy đều bị cô ấy từ chối.
Cũng chính vì thế mới cho những cô gái khác đường sống.

Nhưng cũng chính vì thế, khi Điền Phức Vi nói Hà Thời Minh là bạn trai cô ấy, Triệu Phi Nhi cho dù trong lòng không can tâm, đến suy nghĩ muốn cạnh tranh cũng không có, trực tiếp từ bỏ…

Là nhân vật chính trong chuyện này, từ đầu đến cuối Hà Thời Minh vẫn luôn trong trạng thái sững sờ bị Điền Phức Vi kéo ra ngoài.
Đi theo sau Điền Phức Vi, Hà Thời Minh nhìn bóng lưng cao ráo mê người của Điền Phức Vi, mùi thơm tươi mát từ mái tóc dài cô ấy, cảm nhận đôi bàn tay mềm mại không xương, cảm giác như đang nằm mơ vậy.
Người tình trong mộng của anh đang kéo tay anh đi?
Đây là mơ sao?
Nếu là mơ vậy anh hy vọng giấc mơ vĩnh viễn không cần tỉnh lại!
Mãi cho đến khi hay người dừng ở chòi nghỉ mát bên ngoài, Điền Phức Vi mới buông tay Hà Thời Minh ra, thở ra một hơi dài.

Bị Điền Phức Vi buông tay, Hà Thời Minh cũng tỉnh táo trở lại.

Anh khó khăn nuốt nước bọt, hưng phấn nói: "Điền…Điền đại mỹ nữ, cái này…"

Điền Phức Vi vỗ vỗ ngực, khuôn mặt thanh tú xinh đẹp đỏ bừng, có chút bối rối: "Đừng hiểu nhầm, tôi thấy Triệu Phi Nhi cứ quấn lấy cậu nên mới nói như thế, chỉ là vì giúp cậu thoát thân mà thôi."
Nghe vậy, tâm trạng Hà Thời Minh lập tức trầm xuống.

Anh còn tưởng mình có thể cùng Điền Phức Vi tiến triển thêm, hóa ra là vì anh thoát khỏi Triệu Phi Nhi…
Xúc động vô ích rồi!
"Cảm ơn nhớ Điền đại mỹ nữ, nếu không phải cậu giúp tôi, tôi không biết nên thoát khỏi Triệu Phi Nhi như nào nữa." Hà Thời Minh khịt mũi, trên mặt xuất hiện nụ cười.
Nếu không có Điền Phức Vi ở đó giúp anh, anh thật sự không biết tình huống vừa rồi nên làm như thế nào.
Nghĩ tới nghĩ lui, dù làm thế nào cũng không được.

Hơn nữa cho dù anh làm như thế nào, Triệu Phi Nhi vẫn sẽ tiếp tục quấn lấy anh.

Bên nhau ba năm, anh quá hiểu Triệu Phi Nhi.
Điền Phức Vi cười nhẹ: "Không cần cám ơn, chúng ta là bạn mà, bạn bè thì nên giúp đỡ lẫn nhau."
Hà Thời Minh nhếch mép, cười haha: "Đúng, bạn bè mà!"
Bạn bè thì bạn bè, bạn bè còn tốt hơn là người lạ.

Cho dù làm một người bạn hình thường với Điền Phức Vi cũng đủ để anh khoe khoang một thời gian dài rồi.
Điền Phức Vi quay đầu nhìn về phía thư viện nói: "Triệu Phi Nhi không đuổi đến đây, chắc sau này cô ta không dám quấn lấy cậu nữa đâu!"
Nói xong liền quay ra nhìn Hà Thời Minh, nghiêng đầu hỏi: "Mà này, chắc cậu không trách tôi phá hỏng việc tốt của cậu đấy chứ? Dù sao thì người đẹp nhào vào lòng lại bị tôi phá mất, cậu không trách tôi đấy chứ?"
"Aizz! Ôm ấp gì chứ, không có đâu! Ngược lại cậu đấy, cậu nói tôi là bạn trai cậu, nếu truyền ra ngoài sợ là sẽ ảnh hưởng đến danh tiếng của cậu." Hà Thời Minh nói.
Điền Phức Vi xua tay nói: "Không sao, tôi cũng không để ý, không ảnh hưởng đến việc tôi thi nghiên cứu sinh, quan tâm họ nói làm gì, việc tôi nên làm thì tôi vẫn cứ làm thôi."

Hà Thời Minh nghĩ cũng đúng, thật ra với tầm ảnh hưởng của Điền Phức Vi ở đại học Lâm An, cho dù có tin đồn thì có thể làm gì được cô ấy? Cô ấy vẫn là nữ thần cao cao tại thượng, sẽ không vì những lời này mà có bất cứ ảnh hưởng gì!
"Mà này Hà Thời Minh, tôi giúp cậu nhiều như thế, cậu định cảm ơn tôi như nào đây?" Điền Phức Vi đột nhiên hỏi, chớp chớp đôi mắt linh động nhìn Hà Thời Minh.
"Cái này… hay là tối nay tôi mời cậu ăn cơm?" Hà Thời Minh thăm dò nói.

Đồng thời trong lòng lén lút nghĩ, nếu có thể cùng Điền Phức Vi dùng bữa dưới ánh nến, chiêm ngưỡng dung nhan động lòng người của Điền Phức Vi, vậy sẽ là cảm giác tuyệt vời gì đây?
Nghĩ vậy, Hà Thời Minh không nhịn được mà khao khát.
"Được nha, cứ vậy đi." Điền Phức Vi cười trả lời.
"Hả? Cậu đồng ý à?" Hà Thời Minh kích động.
Câu trả lời của Điền Phức Vi hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của anh, anh chưa từng nghĩ Điền Phức Vi sẽ đồng ý dứt khoát như vậy, dù sao thì đây cũng là lần đầu tiên anh nói chuyện với cô, họ không thân nhau lắm.
Lúc trước, giữa hai người chẳng có gì để nói, kể cả lúc Điền Phức Vi theo Đinh Xuân Hương đến nhà anh, anh cũng chỉ nói vài câu với Đinh Xuân Hương, không hề nói chuyện với Điền Phức Vi.
Giữa anh và Điền Phức Vi, dùng từ xa lạ để hình dung cũng thích hợp.
Anh chỉ là thăm dò xem có thể mời Điền Phức Vi ăn cơm hay không, lại còn là buổi tối, Điền Phức Vi không nói lời nào, thậm chí còn không suy nghĩ đã đồng ý luôn?
"Ừm ừm, dù sao có người mời mà, không ăn thì phí!" Điền Phức Vi cười tủm tỉm nói vén lọn tóc trước trán.
"Được, quyết định vậy đi!" Hà Thời Minh kích động vỗ đùi.
"Vậy quyết định như thế nha, tôi đi trước đây!" Điền Phức Vi nói xong liền vui vẻ quay người chạy đi..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.