Ta Đầu Thai Làm Một Tảng Đá Màu Hồng

Chương 2



6.

Tề Lạc thực sự muốn tặng heo cho ta, ta dứt khoát không đồng ý.

Thay vì đưa cho ta một con heo sống, sao không phải là một con heo kho, chưng, hầm ấy.

Hắn hiểu ý, liền đưa ta đến Phẩm Trân lâu nổi tiếng trong kinh thành. Những món ăn cực phẩm nhất kinh thành đều ở tất đây đó nha.

Ta cắm đầu một mạch xử lý đồ ăn rồn rột như chú heo con trong bức tranh kia. Thỉnh thoảng vô tình ngẩng đầu lên, thấy Tề Lạc không hề động đũa.

Điều này lại khiến ta có chút xấu hổ, tốc độ liền giảm dần xuống.

- Vương gia không ăn ạ?

Hắn chống cằm nhìn ta.

- Nhìn heo con ăn ngon miệng quá, bản vương không nỡ giành.

Ta đẩy đ ĩa rau đến trước mặt hắn, chỉ gắp mấy miếng thịt vào bát mình.

- Vương gia ăn nhiều hơn đi.

Hắn nhìn ta, đáy mắt ánh lên những tia sáng lấp lánh. Ta đang định vùi đầu ăn tiếp, hắn liền thò đũa lấy hết thịt trong bát ta rồi ăn hết chỉ bằng một miếng.

Sau đấy còn li3m li3m khoé miệng:

- Quả đúng là mỹ vị, thảo nào heo con ăn ngon miệng thế.

Tiếp theo hắn còn ăn thêm mấy miếng nữa, chỉ là khi ta vừa mới gắp rau vào bát lại bị hắn gắp đi mất.

Ta nhìn ra rồi, thực ra trong lòng hắn cực kì bất mãn với ta, đang chọc tức ta.

Nghĩ thế, ta cũng chả nuốt được nữa, thành thật buông đũa.

Tề Lạc nhướng mày:

- No rồi hả?

Ta lắc đầu rồi lại gật đầu, đang muốn nói nên hồi phủ rồi, bên dưới Phẩm Trân lâu lại có tiếng cãi nhau ầm ĩ.

Ta tò mò muốn thò đầu ra ngoài cửa sổ hóng hớt, đột nhiên đầu bị trùm một cái mũ có màn che lên.

Hắn nghiêm túc chính trực nhìn ta:

- Người của bản vương không đến lượt kẻ khác được nhìn thấy.

Được thôi, hắn nói cái gì thì là cái đó đi, miễn đừng khiến ta lỡ mất hóng chuyện là được.

Ở dưới lầu, một cô gái mặc bộ đồ đỏ đang cầm roi dài hất đổ hai gian hàng, còn quất trúng mấy người.

Nàng ta giẫm một người trong số đó dưới chân, hung dữ nói:

- Còn để ta nghe thấy các ngươi nói xấu A Ý nữa thì bản quận chúa sẽ cắt lưỡi các ngươi!

Mấy người bị đánh nhao nhao cầu xin:

- Quận chúa tha mạng! Quận chúa tha mạng!

Cảnh tượng này thu hút rất nhiều người xúm đến vây xem, chỉ nghe thấy xung quanh bàn tán một hồi.

- Cái cô An Dương quận chúa này chẳng phải đó giờ vẫn bất hoà với mọi người à? Sao hôm nay lại đứng ra giúp đỡ người khác vậy?

- Làm ra vẻ thôi, chẳng phải cô ta với người đó đều thích Hoàng thượng đấy sao? Bây giờ người đó chếc rồi, cô ta lại giả vờ nói giúp người ta, lấy danh tiếng tốt thôi.

- Cơ mà người đó chếc cũng không đáng tiếc, hại chếc nhiều người như thế mà, đáng đời! Cô quận chúa này đúng là làm bừa.

Bọn họ cứ nhắc đến “người đó”, thế “người đó là ai mới được?

Ta đang định quay lại hỏi Tề Lạc, lại thấy hắn nhìn đăm đăm vào quận chúa An Dương ở dưới lầu, vẻ mặt cô đơn lại có chút đau buồn.

Ta chợt nghĩ, có khi Tề Lạc thích quận chúa An Dương đấy nhỉ.

Nhìn cái bản mặt này của hắn chắc là câu chuyện sẽ thế này, hắn thích An Dương, nhưng An Dương lại thích Hoàng thượng, hoa rơi hữu ý nước chảy vô tình, khổ thân Tề Lạc quá đi.

Ta nhẹ nhàng vỗ vai hắn, an ủi:

- Vương gia, muốn khóc thì cứ khóc đi, ta không cười ngài đâu.

Đôi mắt Tề Lạc hiện lên một tia mờ mịt:

- Khóc gì má?

Hiểu rồi, vương gia cần thể diện.

Ta dõi mắt về phương xa, không nỡ vạch trần lớp ngụy trang mỏng manh của Tề Lạc.

7.

Sau đêm đó, nhìn bằng mắt thường cũng thấy được tâm tình của Tề Lạc biến đổi rõ rệt, mặt mày lúc nào cũng phảng phất chút âm trầm.

Nghe những nha hoàn khác nói, đó là bởi vì Hoàng thượng đã định ngày đón An Dương quận chúa vào cung.

Tề Lạc tâm trạng không tốt, rất ít khi tìm ta, mấy ngày liền không về phủ. Có người đến vương phủ đưa danh thiếp viếng thăm, quản gia đều nói Tề Lạc đang tận lực làm việc ở phủ nha rồi. Ai ngờ cuối cùng lại được người ta khiêng về từ Vạn Hoa lâu.

Ta nghĩ cũng phải thôi, hắn là một vương gia chơi bời nhàn rỗi, nào có việc công gì mà làm chứ.

Chỉ là không ngờ tới, Tề Lạc lại có tình cảm sâu sắc với An Dương quận chúa đến mức tìm tới chỗ hoa lâu mà say sưa.

Đêm hôm đó, hắn bỗng dưng muốn gọi ta qua hầu hạ. Tại đình nghỉ trong viện của hắn, hắn kêu ta cùng hắn uống rượu, cùng hắn cắt đôi nỗi sầu.

Để cho hợp cảnh hợp tình, ta cầm ly uống cạn, hắn hơi sững sờ, ánh nến thắp lên đôi mắt hắn những tia sáng lung linh.

Hắn ấn ly của ta xuống, nhẹ nhàng cười nói:

- Rượu này mạnh đấy, uống từ từ thôi.

Ta nghĩ bụng, dăm ba cái rượu này làm sao gây khó khăn cho một cục đá nửa người nửa quỷ như ta chứ, thế là lại nốc thêm ba ly nữa, đắc ý nhìn hắn.

Hình như tối nay tính tình hắn tốt lạ thường, nhìn ta rồi phì cười một tiếng, cũng uống một ngụm.

- Heo con, ngươi có thích ai không?

Ta lắc đầu:

- Ta là tảng đá má ơi, làm sao thích ai được chớ.

- Thế trước khi ngươi thành tảng đá thì có không?

- Chịu, ta không thể nhớ những chuyện trước khi đầu thai đâu.

Hắn nhìn ta đầy ẩn ý, thở dài:

- Tốt thật đấy.

Ta lại uống thêm hai ly nữa, Tề Lạc ở trước mắt biến thành ba cái bóng lắc lư, chỉ nghe tiếng Tề Lạc văng vẳng bên tai:

- Thế, ngươi có muốn thử thích ta không?

Não ta cơ bản là không suy nghĩ được về lời nói của hắn.

- Thử như nào cơ?

Hắn cười một tiếng trầm thấp, nâng ly rượu lên, tựa như dụ dỗ ta:

- Còn muốn uống không?

Ta gật đầu, vươn tay muốn lấy ly rượu trong tay hắn, thế mà hắn lại rót thẳng vào miệng mình.

Cũng chả biết ta nghĩ gì mà nhổm dậy ôm mặt hắn, đặt môi mình lên môi hắn. Đáy mắt hắn lướt qua một tia vui mừng và không nỡ, chỉ trong giây lát, dường như chưa từng xuất hiện.

Ta li3m môi, cười:

- Uống cũng ngon đấy.

Sau đó ngã bịch xuống bàn đá.

8.

Hôm sau, quản gia bất lực đỡ trán, cái bàn đá trong sân của Tề Lạc không biết đã bị cái gì đập vỡ mất một nửa.

Ta vắt óc suy nghĩ, đa số những việc tối qua không nhớ nổi, chỉ nhớ là có uống rượu.

Tuy vậy, tâm tình Tề Lạc lại vui vẻ lên. Hắn muốn đưa ta ra ngoại thành đạp thanh.

Ta tỏ ra nghi ngờ, ai lại nửa đêm canh ba đi đạp thanh chứ, hoặc là nói, ai sẽ kéo một tảng đá đi đạp thanh vào ban ngày chứ?

Vì thế, ta và Tề Lạc với cả mấy tùy tùng nửa đêm nửa hôm leo núi băng rừng dạo chơi như một lũ dở người vậy.

Mà bất kì ai khác xuất hiện vào lúc này đều sẽ nghĩ rằng mình gặp quỷ rồi.

Không rõ đã đi được bao lâu, thế mà giữa núi rừng lại xuất hiện một đạo quán nho nhỏ. Tiểu đồng trực trước cổng tựa như đã chờ chúng ta từ lâu lắm rồi, sau khi cung kính hành lễ, chỉ mời một mình Tề Lạc đi vào.

Ta ở bên ngoài đạo quán rảnh rỗi nhàm chán, mãi đến khi bầu trời hiện lên mấy tia sáng yếu ớt, Tề Lạc mới từ trong đi ra.

Ta vốn muốn hỏi hắn ở bên trong làm những gì, nhưng thấy mắt hắn nổi tơ máu, đành thôi, không mở lời nữa.

Thế mà vừa xuống tới chân núi, lại thấy một người phụ nữ quần áo tả tơi đang khóc lóc giãy giụa trên mặt đất. Bên cạnh có hai ba người ăn xin đang vừa đá cô ấy ra vừa đào đất tìm kiếm gì đó.

- Đừng đào nữa, cầu xin các người đừng đào nữa!!! - người phụ nữ khóc lóc đến khàn cả giọng.

Ta nhất thời không chịu được, muốn tiến lên kéo người ra, Tề Lạc lại nắm chặt cánh tay ta.

- Kệ đi.

Ta khó hiểu:

- Bọn họ đang bắt nạt cô ấy, ngài không thấy à?

Hắn bình tĩnh rời ánh mắt đi, bảo tùy tùng dẫn xe ngựa tới:

- Không quản nổi, giải quyết vụ này rồi vụ khác sẽ lại tới.

Trên xe, cuối cùng ta vẫn không nhịn được mà nói:

- Ban nãy họ đào cái gì vậy? Ngài là vương gia mà cũng không quản được sao?

Tề Lạc nhìn ta:

- Đang đào x.ác tươi mới ch ếc.

Trái tim ta nhói lên một cái, ta lập tức hiểu ý hắn.

Trong xe ngựa yên tĩnh, cứ như vậy đi vào trong thành.

Ta vô thức vén rèm nhìn ra bên ngoài, những con đường này ban ngày trông thế nào ta vốn chưa từng thấy, đêm đến lại khắp nơi đàn ca, âm điệu lả lướt không dứt.

Ngoài thành dân tị nạn khắp nơi, đổi con lấy đồ ăn, trong thành lại xa hoa trụy lạc, khiến người ta hết sức kinh ngạc.

9.

Đêm hôm sau, Tề Lạc đưa ta lên lầu cao nhất của kinh thành, muốn ta cùng hắn ngắm sao.

Bầu không khí có chút lãng mạn, nhưng những lời Tề Lạc nói lại như sấm rền bên tai.

- Heo con, ta muốn mưu phản.

Giọng điệu của hắn bình tĩnh lại thản nhiên, cứ như là đang hỏi ta muốn ăn gì vậy.

Ta không biết nên tiếp lời như nào, mà hắn có vẻ cũng không cần ta đáp, tự mình lo việc mình:

- Ngươi cũng thấy rồi đó, trên dưới hoàng thành đều là cái dạng đó, Nhị ca của ta làm Hoàng đế quá thất bại rồi. Hơn nữa…

Hắn quay đầu nhìn ta một cái.

- Ta muốn thay một người tiếp tục bảo vệ đại nghĩa trong tim người đó.

Đêm đó, gió nhẹ thoảng qua, trời sao lập loè.

Tề Lạc dựa vào lan can nhìn ra, tà áo nhẹ bay trong gió, tựa như một cây tùng cô độc.

Trong tâm trí ta bỗng vụt qua một cảnh tượng dường như trước đây đã từng thấy, một giọng nói vang lên, gọi tên một ai đó.

Kéo tay áo hắn, ta có chút ngập ngừng nói:

- … Vương gia, ngài biết “Chu Chu” là ai không?

Trong mắt Tề Lạc lướt qua một tia cảm xúc, ta còn chưa kịp nhận ra đó là gì thì hắn đã nhướng mày.

- Bản vương chả biết Chu Chu nào cả, chỉ biết Heo con thôi. (*)

(*) Chu và Trư trong Tiểu Trư (Heo con) đồng âm.

Được, lại trêu chị.

Hắn đột nhiên cúi người nhìn ta thật sâu:

- Heo con, ngươi có muốn làm người chân chính không?

Ta sửng sốt:

- Làm… người chân chính?

Hắn nhoẻn miệng cười:

- Đúng thế, sẽ không còn biến thành đá vào ban ngày nữa, ngày hay đêm đều là hình người như bản vương, một con người thật sự.

Thế là ta gật đầu lia lịa, hắn mở bàn tay đưa cho ta một khối ngọc.

- Trên miếng ngọc này khắc một đạo phù chú mà bản vương cầu được, ngươi đeo lên người, bảy bảy bốn mươi chín ngày sau có thể trở thành người chân chính.

Ta không dám tin:

- Thật sao?

Hắn lập tức muốn giật lại viên ngọc:

- Giả đấy, ngươi chạm vào lập tức sẽ hồn bay phách tán.

Ta vội vàng nịnh nọt hắn, hắn vừa lòng thoả ý nghe ta khen ngợi suốt cả tiếng đồng hồ rồi mới dặn dò ta một lần nữa, nhất định phải mang nó theo bên mình hàng ngày.

10.

Giờ ta mới biết, lời đồn không đáng tin.

Tề Lạc hoàn toàn là một người thuộc phái nói ít làm nhiều, nói muốn mưu phản là phản liền cho nóng, mấy cái danh vương gia phong lưu chơi bời đều là giả hết.

Ngay tại tiệc mừng tiến cung và sắc phong An Dương quận chúa, thừa lúc mọi người mải uống rượu buông lỏng cảnh giác, hắn dẫn binh đánh vào hoàng cung.

Đêm đó, trong hoàng cung ánh lửa chọc trời, ở cách nửa kinh thành cũng mơ hồ nghe thấy tiếng binh đao hoà cùng la hét thảm thiết không dứt.

Ta cứ thấp tha thấp thỏm, sợ Tề Lạc sẽ thất bại.

Trận cung biến này kết thúc, những người ở ngoài chúng ta vẫn chưa biết thắng bại thế nào.

Cho đến tối hôm sau, bỗng nhiên có người hầu hớt hải chạy vào thư phòng tìm ta.

- Cô nương, vương gia bại trận rồi. Hôm qua mới từ trong cung trốn ra được, giờ đang ở ngoài thành chờ cô cùng chạy trốn.

Người trong vương phủ ban ngày không tìm được ta, chỉ thấy mỗi đêm ta đi cùng Tề Lạc, đều cho rằng ta là thị thiếp của hắn, đối với ta có chút cung kính.

Nếu ta cẩn thận hơn, suy nghĩ kĩ càng hơn, ta đã nhận ra đây không phải người hầu của vương phủ.

Nhưng mà ta lại quá lo lắng cho Tề Lạc, không hề nghĩ ngợi gì theo người hầu lên xe ngựa, trong xe thoang thoảng mùi hương kì lạ, ta liền bất tỉnh nhân sự.

Lúc mơ mơ màng màng, hình như có một bàn tay nào đó nhẹ nhàng chạm vào mặt ta.

Người này khẽ cười một tiếng chế giễu:

- Không ngờ cửu đệ lại si tình đến thế, vì một ả phụ nữ…

Không biết đã qua bao lâu, chỉ nghe thấy có người báo với kẻ bên cạnh ta:

- Cửu vương đến rồi.

Ta cuối cùng cũng có thể mở mắt, xem tình hình xung quanh, là bị bắt tới một ngôi miếu hoang.

Ánh mắt tập trung vào người đối diện, khuôn mặt tương tự Tề Lạc.

Chỉ là trước mắt xem ra tình trạng của hắn không ổn lắm, vết thương trên vai đã được băng bó hoàn chỉnh, trên trán còn có vết chấn thương, mặt mày xám xịt.

Thấy ta đã tỉnh lại, hắn cười nhạt:

- Chu Chu, trẫm nhớ ngươi ghê ấy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.