Ta Đây Trời Sinh Tính Ngông Cuồng

Chương 150



Sau khi về đến bệnh viện, đầu tiên Đường Ân đến phòng bệnh của Mạnh Quán và Kỷ Du Du một chuyến.

Mấy ngày nay hai người hồi phục không tệ, nhất là Mạnh Quán, vết thương trên người cô ấy vốn không nặng, chỉ là xương quai xanh hơi rạn. Sau hai ngày cố định, được chuyên gia chuẩn đoán chính xác, lúc này đã được tháo.

xuống rồi.

Nếu không đụng vào thì cô ấy đã không khác gì người bình thường nữa.

Frí † m.^a Sức khoẻ của Kỷ Du Du tệ hơn một chút, tuy cũng có thể tạm thời xuống giường đi lại, nhưng vẫn không thể giống như tốc độ của người bình thường được.

Sau khi Đường Ân ngồi trong phòng bệnh trò chuyện hai câu mới phát hiện hình như hai người rất ngại. Đặc biệt là Mạnh Quán, cô ấy rất kiệm lời, Kỷ Du Du cũng không hãng hái cho lâm, trông đều hơi thẹn thùng.

Anh mím môi, chỉ có thể tạm thời trở về phòng bệnh của mình.

Sau khi màn đêm buông xuống, các y tá của bệnh viện bắt đầu truyền nước biển buổi tối.

Đường Ân thấy y tá đi vào thì khẽ nhíu mày: “Không phải sáng nay đã truyền xong rồi à? Sao đến tối còn phải truyền nữa?” “Lần này là để nhanh chóng khoẻ lại, nhiệm vụ bác sĩ đưa ra, tôi cũng không hiểu rõ lắm!” Y tá cười gượng gạo gật đầu, mặc dù trong lòng hơi nghi ngờ nhưng cũng không nói gì thêm.

Từng giọt chất lỏng trong bình thuốc chảy vào mạch máu, Đường Ân cảm thấy thân thể hơi khô nóng, thậm chí vị trí nào đó còn có phản ứng.

Anh theo bản năng ngồi dậy, cảm thấy không đúng lắm, bèn vội ngẩng đầu nhìn qua nước thuốc, phát hiện mọi thứ đều trở nên mơ hồ.

Cảm giác sắp mất đi ý thức này khiến Đường Ân hoảng hốt, vội vàng rút kim trên mu bàn tay ra, sau đó tiện tay ném sang một bên, lảo đảo bước xuống giường.

Lúc này, trong phòng bệnh của Kỷ Du Du và Mạnh Quán, hai cô gái vừa truyền nước biển xong, Mạnh Quán định đổi nước thuốc giúp Kỷ Du Du lại phát hiện hình như bên giường của cô ấy có một cái điện thoại màu đen.

“Đây là… điện thoại của anh Đường Ân hả?” Mạnh Quán hơi ngạc nhiên.

Kỷ Du Du cũng sửng sốt: “Ừm, sao lại để ở đây nhỉ?” “Tớ đổi thuốc cho cậu trước, sau đó đi đưa cho anh ấy, tránh lát nữa lại có người tìm!” Mạnh Quán nói xong thì đổi bình thuốc mới giúp Kỷ Du Du, sau đó nhìn cô, trêu ghẹo nói: “Tớ sẽ nói với anh Đường Ân là tối qua cậu nói mớ tên anh ấy!” “Đừng mài!” Kỷ Du Du vội kêu lên, mặt cũng hơi đỏ ửng.

Mạnh Quán cười ha hả ra khỏi phòng bệnh, vui vẻ đi tới phòng Đường Ân.

Lúc này, trong phòng trực ban y tá của bệnh viện, Viên Chi Am đã thay một bộ đồ y tá khêu gợi, ánh mắt hoang mang. Nhưng khi nhớ đến khuôn mặt của Đường Ân, cô ta lại như quyết tâm hơn.

Dương Cầm ở bên cạnh nói: “Mau đi đi, có lẽ thuốc có tác dụng rồi, cô phải tranh thủ thời gian! Bên này tôi sẽ bắt đầu quay video để lát nữa gửi cho Kỷ Du Du, cô nhất định phải nắm lấy cơ hội này đấy!” “Ừmf” Cô ta gật đầu, kéo cửa phòng trực ban ra, sắc mặt đỏ hồng đi tới phòng của Đường Ân.

Bỏ thuốc, chia rẽ, Viên Chi Am nghĩ cũng thấy sợ, nhưng nhớ đến Đường Ân, cô ta chỉ có thể quyết tâm.

Lúc này, một bóng dáng xinh đẹp bước vào phòng bệnh.

của Đường Ân khiến cô ta lấy làm kinh hãi.

Mạnh Quán mới vào phòng bệnh của Đường Ân đã thấy anh không giống mọi khi, đôi mắt anh đỏ lên, hơi thở cũng hơi dồn dập, bàn tay không chút sức lưng nâng lên nhìn chằm chằm vào cô ấy như một con sói đói.

“Anh Đường Ân, anh sao thế?” Cô ấy giật mình, sợ hãi vội vàng đi tới.

Đường Ân cảm thấy cả người khô nóng, lý trí và ý thức đang từng chút mất đi: “Mau khoá cửa phòng bệnh lại, có lẽ anh trúng độc rồi, mau khoá cửa lại, đừng để người khác đi vào!” “

Mạnh Quán sợ hãi, vội vàng khoá cửa phòng bệnh lại.

Lúc này, Viên Chi Am bước nhanh tới cửa phòng bệnh của Đường Ân, đẩy cửa phòng, nhưng phát hiện đã bị khoá “Chết tiệt!” Cô ta tức giận, căm hận đập cửa hai cái, lại phát hiện hoàn toàn không mở ra được, nhưng xung quanh có không ít người nhìn tới, khiến cô ta hơi hốt hoảng.

Reng reng reng…

Tiếng chuông điện thoại vang lên, Viên Chi Am vội vàng nghe máy, bên trong vang lên giọng nói kinh hãi của Dương Cầm: “Chi Am, sao cô không đi vào? Cuối cùng đã xảy ra chuyện gì, sao trong phòng lại có cô gái khác?” “Tính sai rồi, sao tôi biết lại có người đến chứ?” Cô ta mảng một tiếng.

“Mau quay lại, đừng để người khác phát hiện!” Bà ta vội Vàng nói.

Viên Chi Am căm tức đập cửa, xoay người đi về phòng trực ban.

Trong phòng bệnh, Đường Ân cảm thấy sức lực trên người như đang trôi đi, cảm giác khô nóng cũng ngày càng nghiêm trọng, khiến anh mất lý trí liếm môi.

“Anh Đường Ân, anh sao thế?” Mạnh Quán sợ đến sắc mặt trắng bệch.

Đường Ân bắt lấy cổ tay cô ấy, cảm thấy có tiếng trống đang vang lên nơi đáy lòng tựa như một tiếng chuông cảnh báo.

“Anh Đường Ân..” Mạnh Quán sợ hãi muốn gọi điện.

¡ vàng lấy máy ra “Đi mau… Em đi mau..” Đường Ân quát to một tiếng, đôi mắt âm trầm: “Em đi mau! Hình như anh bị người ta bỏ loại thuốc kia rồi, em mau đi đi..” “Hả?” Mạnh Quán sợ hãi lùi về sau hai bước, vội vàng chạy tới cửa phòng bệnh.

“A..” Đường Ân nhìn bóng lưng của cô ấy, cảm thấy vừa quyến rũ vừa xinh đẹp. Cho dù anh từng gặp rất nhiều cô gái xinh đẹp cũng không thể khống chế được ngọn lửa ham muốn trong lòng mình lúc này.

Mạnh Quán vốn là một đại mỹ nhân, hơn nữa từ nhỏ đã được hun đúc trong gia đình như thế, gần như mang theo khí chất của con gái quý tộc. Cho dù nhăn mày tươi cười hay mỗi một động tác đều mang theo cảm giác thấm vào lòng người. Cảm giác thế này không phải vẻ ngoài xinh đẹp là có thể sánh bằng, quan trọng hơn là khí chất trên người cô ta, khiến rất nhiều đàn ông đều phải mê muội.

“A..” Đường Ân ở phía sau đã bị ngọn lửa ham muốn đốt cháy lý trí của mình, nhìn thấy bóng lưng của Mạnh Quán thì lập tức nhào lên.

Mạnh Quán vừa chạm tới cửa phòng bệnh, còn chưa kịp mở ra đã cảm thấy một cánh tay thô bạo ôm lấy eo cô ấy, sau đó bị kéo ngược về sau.

“Đừng..” Mạnh Quán lập tức khóc nức nở.

Mặc dù trong lòng cô ấy luôn có bóng hình của Đường Ân, nhưng tình huống thế này cũng không phải điều cô ấy muốn. Lý do cô ấy đến thành phố Giang thật sự vì muốn vun đắp tình cảm với anh, nhưng không phải là xảy ra quan hệ kia với anh trong hoàn cảnh này.

..“ Đường Ân rống lên như một con mãnh thú, ném Mạnh Quán lên giường.

Mạnh Quán liên tục khóc lóc, cảm thấy xương quai xanh hơi đau đớn, còn Đường Ân lúc này đã đỏ mắt nhào lên.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.