Với loại súng tự chế này, các trang bị đều rất thô sơ, nhưng ưu điểm duy nhất là uy lực rất lớn.
Dưới tình huống thể này, địa chủ Lý lại nổ một phát súng, khiến người xung quanh sợ mới rụt người lại.
Hạt Tử vốn đang chém tới, đang cực kỳ tập trung, lúc ông ta nâng tay lên thì người đã lăn một vòng đến dưới chân Lý Ngạn Lâm. Nhưng súng dù sao cũng là súng, tốc độ vẫn nhanh hơn động tác của anh ta một chút.
Tuy Hạt Tử đã ngã xuống đất, nhưng trên vai vẫn bị thương, máu văng ra.
"Anh Hạt Tử!”
"Anh Hạt Tử..”
"Giết chết bọn họ!” Hạt Tử mở to đôi mắt đỏ lên, đưa tay túm vấy mắt cá chân của Lý Ngạn Lâm, trực tiếp kéo hắn ta ngã xuống đất.
Lúc này địa chủ Lý muốn lắp đạn hoàn toàn không kịp thời gian, chỉ có thể rống lớn: “Giết đám khốn này đi, đánh chết rồi tôi chịu trách nhiệm, người đâu mau qua đây giết chết bọn họ cho ông.."
Mọi người ba chân bốn cẳng xông tới, muốn bắt lấy Hạt Tử.
Hạt Tử chém một dao trúng ba bốn người, thân thể đã lùi về sau, Lý Ngạn Lâm cũng tránh thoát một kiếp, vội vàng chạy vào nhà.
Lúc này, đầu tiên phải gọi điện thoại cầu cứu.
"Giết chết nó cho rồi!” Địa chủ Lý rống to kêu lớn, lúc này cũng phát hiện người Hạt Tử dẫn đến lợi hại hơn đám thuộc hạ của ông ta một chút.
Dù sao cũng là xã hội đen, đánh đánh giết giết ở thành phố Giang, ra tay cũng tàn nhẫn hơn đám người ở thâm sơn cùng cốc này một chút.
Trong vòng ba năm phút, hết bảy tám người trong sân bị chém ngã. Lúc này những người còn lại muốn xông lên cũng hơi sợ hãi, vì bọn họ quá liều mạng. "Giết chết bọn họ giết chết bọn họ cho tôi.” Địa chủ Lý vừa run rẩy nạp đạn vừa rống to: "Mau đi tìm người, gọi người trong thôn tới đây, một người trong chúng nó đều đừng hòng chạy khỏi đây."
Có người chạy ra ngoài, đứng trong thôn la to, muốn tìm người giúp đỡ.