Sắc mặt Hạt Tử thay đổi, vội vàng đưa tay ngăn con dao lại.
Lưỡi dao cắt ngang ngón tay, vẫn đâm thẳng vào bụng anh ta, tuy không sâu lắm nhưng vẫn khiến vết thương của anh ta trở nên nặng nề hơn,
Rất nhiều người dân cũng xông lên quyền đấm cước đá với Hạt Tử và mười mấy đàn em này.
"Các người chết chắc rồi... Hạt Tử tôi mà chết, tất cả các người cũng phải chôn cùng!" Hạt Tử hung tợn nói, vẻ mặt khát máu.
"Ai dám giết tao?” Lý Ngạn Lâm thét to, rút con dao ra, sau đó lại dùng hết sức muốn đâm Hạt Tử lần nữa.
Nếu lần này con dao đâm trúng, chắc chắn Hạt Tử sẽ phải chết.
"Ai dám giết tao? Ai có thể giết tao hả?” Lý Ngạn Lâm đã phát điên rồi, giơ dao muốn đầm mạnh xuống.
Ầm...
Lúc này, bên ngoài trạch viện đột nhiên bị xe tông vào.
Đa số các thôn dân còn đang đuổi đánh mấy người Hạt Tử, bị vách tường đột nhiên đổ sập làm sợ tới vội vàng lùi về sau hai bước
Hai chiếc Hummer dừng lại trong sân, mười mấy người nhảy xuống từ bên trên.
Trong tay mười mấy người này đều xách theo vũ khí, nét mặt cực kỳ u ám.
Đường Ân xuống xe đầu tiên, đưa mắt nhìn một vòng xung quanh, nét mặt cực kỳ nặng nề.
“Cậu chủ.” Hạt Tử kêu lên một tiếng, cuối cùng trong mắt cũng hiện lên ý cười thê lương, sau đó ngã người về phía sau.
Đường An lập tức tiến lên đỡ lấy anh ta, hốc mắt đã ửng đỏ: "Đừng chết, cậu chủ còn muốn dẫn anh theo, cùng nhau gầy dựng giang sơn to lớn, cùng nhau ngắm nhìn thế giới này.”
Hạt Tử nở nụ cười rất thê lương. "Đừng chết!” Đường Ân nghiến răng, trái tim như sắp vỡ ra.