“Tay nghề này của dì là luyện ra được mấy năm nay đấy, không dám lơ là chút nào! Lúc còn trẻ đã thích bận rộn trong phòng bếp, cảm thấy đó mới là chiến trường của mình, chiến trường giống như chú Thẩm của cháu vậy!
Dì lo chăm sóc ông ấy, để ông ấy lo làm việc, đi bảo vệ đất nước..” Trên mặt bà Thẩm dần hiện lên nét tự hào.
Đường Ân cười đáp lại: “Đúng thật là thế!”
Hồ Tùng hảng giọng: “Tổng thể mạch tượng cũng không tệ làm, nhưng cần điều dưỡng một khoảng thời gian!”
.. Cái sức khoẻ này của tôi, tôi hiểu rất rõ, điều dưỡng cũng chỉ lãng phí thôi!” Bà Thẩm than thở.
Hồ Tùng buông lỏng cổ tay, tìm một tờ giấy trảng, sau đó viết phương thuốc.
Đường Ân ở bên cạnh tán gâu, nhưng trong lòng vẫn mơ hồ hơi lo lắng, dường như dáng vẻ nhíu mày của Hồ Tùng đã nói lên tính nghiêm trọng của vấn đề, có lẽ thân thể của bà cụ trước mặt này thật sự xuất hiện vấn đề lớn.
“Di trở về dưỡng bệnh, hôm nào lại qua làm khách nhé…”
Bà cụ Thẩm cầm phương thuốc, chậm rãi rời đi.
Đường Ân quay đầu nhìn Hồ Tùng: “Sao thế?”
“Trong người tích tụ thành bệnh, sợ là chẳng còn bao lâu! Sau này không thể tức giận, nếu không thân thể rất khó chống đỡ. Nếu bà ấy trở về điều trị theo phương thuốc của tôi, có lẽ khoảng thời gian gần đây sẽ có hiệu quả không tệ, đến lúc đó khám lại lần nữa xem sao!” Hồ Tùng cũng hơi thổn thức.
Đường Ân gật đầu, biết người già đến cái tuổi này vẫn có một vài vướng mắc không hoá giải được. Chuyện như vậy không thể gấp, cho dù sốt ruột cũng không có tác dụng gì cả.
Đôi khi tâm bệnh thì cần phải có tâm dược!
Đường Ân ngẩng đầu nhìn giờ, cảm thấy còn một lúc nữa Kỷ Du Du mới tan làm, bèn xoay người lên lầu.
Lúc này, Kỷ Du Du đang sứt đầu mẻ trán sắp xếp lại tài liệu của lân huấn luyện này và giáo dục tâm đắc trong thời gian thử việc. Giáo dục tâm đãc này là nhân viên mới vào công ty đều phải tự làm ra một phần.
Thật ra cái này cũng không phải việc khó gì với Kỷ Du Du, hơn nữa sau mấy ngày cố gáng trước đó đã có thành quả không nhỏ. Chỉ là huấn luyện gần đây thật sự khiến cô mệt mỏi.
“Mọi người đã chuẩn bị tài liệu xong chưa?”
Lúc này, chủ nhiệm Trương đi vào từ ngoài cửa, đưa mắt nhìn thoáng qua mấy nhân viên mới vào.
“Chuẩn bị xong rồi…”
“Hoàn thành rồi..”
Mọi người đều đáp một câu, rút luận văn tâm đác đã sắp xếp xong ra, nộp cho chủ nhiệm Trương.
“Không tệ!” Chủ nhiệm Trương gật đầu, sau đó nhìn thấy Kỷ Du Du đưa tài liệu qua, hừ khẽ nói: “Kỷ Du Du, gần đây cô huấn luyện rất không tập trung, điều này khiến tôi rất khó xửi”
“Hả?” Kỷ Du Du ngơ ngác, mặt lập tức đỏ lên, cúi đầu nói: “Chủ nhiệm Trương, tôi vẫn luôn cố gang!”
“Đợi lát nữa lúc tan làm, cô đến tìm giáo viên huấn luyện tìm hiểu một chút, tôi hy vọng cô có thể nghiêm túc với lần huấn luyện này..” Chủ nhiệm Trương thuận miệng nói một câu, xoay người đi ra ngoài phòng làm việc: “Thật là… không phải cái thá gì cả, huấn luyện cũng huấn luyện không tốt, cũng không biết lăn lộn trong trường đại học thế nào nữa!”
Những lời này bị người trong cả phòng làm việc nghe thấy, ai cũng nhìn về phía Kỷ Du Du với vẻ xấu hổ.
Kỷ Du Du hơi uất ức, chỉ có thể ngồi lại vị trí của mình, hoảng hốt không biết nên làm sao cho phải. Cô cảm thấy mấy ngày nay mình huấn luyện rất tốt, không ngờ trong mắt chủ nhiệm Trương lại thậm tệ như vậy.
Bên này, chủ nhiệm Trương sắp xếp tài liệu xong, gõ cửa phòng làm việc của Tổng giám đốc.
“Tổng giám đốc Thôi, luận văn tâm đắc của nhóm nhân viên mới đêu đang ở trong tay tôi, bị giờ nộp cho anh sao?” Chủ nhiệm Trương lập tức đổi thành vẻ mặt tươi cười.
Thôi Hữu Bảng ngẩng đầu nhìn lên: “Để ở đây đi! Trong mấy người gần đây có hạt giống tốt nào có thể để công ty chú trọng bôi dưỡng không?”
“Hạt giống tốt? Đào đâu ra chứ! Mấy người này thật sự chẳng ra gì cả!” Chủ nhiệm Trương bĩu môi, trong đầu lại nhớ đến Kỷ Du Du. Thật ra, huấn luyện hai ba ngày nay, chủ nhiệm Trương có thể cảm nhận được Kỷ Du Du là một người rất nghiêm túc, cũng là người có hiệu quả huấn luyện tốt nhất. Chỉ là loại người này EQ quá thấp, ngay cả chủ nhiệm của phòng làm việc là mình cũng từ chối, sau này có thể chú trọng bồi dưỡng sao?
“Vậy à..” Thôi Hữu Bảng thở dài, nhận lấy tài liệu: “Cô đi xuống trước đi, nếu có thời gian tôi sẽ tìm cô!”
“Vâng!” Chủ nhiệm Trương gật đầu đồng ý, sau đó xoay người ra khỏi phòng làm việc, đúng lúc nhìn thấy giáo viên huấn luyện: “Cô Đổng? Cô Đổng, tôi có chuyện muốn nói với cô..”
“Là thế này! Có lẽ cô vẫn nhớ Kỷ Du Du kia nhỉ? Hai ngày nay huấn luyện không được, có thể thì buổi tối cô huấn luyện giúp cô ta một chút, tránh xảy ra vấn đê!” Chủ nhiệm Trương nói.
“Hả? Không phải rất tốt à? Lúc tôi huấn luyện cô ấy rất nghiêm túc!” Đổng Phi Phỉ hơi do dự.
“Nghiêm túc cái gì chứ, bây giờ cô ta không hiểu cái gì cả, sao có thể làm việc được? Khi nãy ở trong phòng làm Việc còn muổn lừa bịp cho qua cửa. Nếu không phải tôi phát hiện đúng lúc, cũng không biết sau này sẽ gây rối thế nào!” Chủ nhiệm Trương tặc lưỡi nói.
“Được!” Đổng Phí Phỉ gật đầu.
“Vậy làm phiền cô rồi!” Chủ nhiệm Trương nở nụ cười, xoay người trở về phòng làm việc của mình. Ngẩng đầu nhìn thời gian, ánh mắt cố ý vô tình nhìn về phía Kỷ Du Du, nhìn thấy dáng vẻ lo lắng của cô thì thâm cười lạnh.
Một người mới, ngay cả quy tắc ngâm cũng không hiểu thì lăn lộn trong công ty thế nào?
Mười mấy phút trôi qua, ngoài cửa vang lên giọng nói của Đổng Phí Phi: “Chủ nhiệm Trương, Tổng giám đốc Thôi đang gọi cô!”
“À, được!” Chủ nhiệm Trương vội vàng đứng lên, đi về phía phòng làm việc của Tổng giám đốc.
Vừa nộp tài liệu lên, sao lại có chuyện rồi?
Chủ nhiệm Trương thấp thỏm gõ cửa phòng làm việc, nghe thấy giọng nói của Thôi Hữu Bảng ở bên trong: “Mời vào!”
Chị ta vội vàng đi vào: “Tổng giám đốc Thôi, anh tìm tôi?”
Thôi Hữu Băng gật đầu: “Cô đến đây xem thử, luận điểm của tài liệu này không tệt! Triển khai tương tác nhi đồng phải tận lực nở nụ cười, hiểu suy nghĩ trong lòng trẻ con, xây dựng hoàn cảnh học tập tốt hơn..”
Chủ nhiệm Trương thấy tò mò, vội vàng đi lên xem thử, lập tức chấn động. Vì chị ta phát hiện tài liệu Thôi Hữu Bảng cầm báy giờ lại có thể là phần Kỷ Du Du nộp lên khi nãy!
“Lý luận về mặt này không tệ, có thể thực hành thử, không biết là ai nộp lên thế?” Thôi Hữu Bằng ngẩng đầu dò hỏi.
Chủ nhiệm Trương vội vàng suy nghĩ, cười gượng nói: “Đây là Dương Tĩnh Điềm nộp cho tôi..”
“Dương Tĩnh Điềm?” Thôi Hữu Bảng nhướng mày.
“Đúng đúng, là cô ta..” Chủ nhiệm Trương vội vàng nội “Tôi nhớ rất rõ Dương Tĩnh Điềm từng nói với tôi đề tài này, lúc đó tôi còn khen ngợi cô ta nữa!”
“Vậy sao… Thế cô kêu cô ấy lên đây cho tôi hỏi thử”