Ta Đây Trời Sinh Tính Ngông Cuồng

Chương 265



“Hả? Ờ… Được! Được!” Dương Tĩnh Điềm thân thể căng thẳng, lập tức khẩn trương lên: “Tôi lập tức tới đây!”

“Được!” Đổng Phi Phi gật đầu, xoay người bỏ đi.

‘Sắc mặt Dương Tĩnh Điềm tái nhợt, vẻ mặt khóc than nhìn Trương Hồng Tụ: “Chủ nhiệm Trương, Kỷ Du Du còn chưa gửi báo cáo đến, em chẳng hiểu cái gì cả, em phải làm cái gì bây giờ? Tổng giám đốc Thôi sắp gọi em vào rồi, ngộ nh… Ngộ nhỡ bị phát hiện.”

“Yên tâm đi, sau Khi êm gặp tổng giám đốc Thôi cứ tùy cơ ứng biến, chỉ căn ứng đối tốt, nhất định không có ýấn đề gì! Chị Trương tin tưởng em, em nhất định phải cố lên!” Trương Hồng Tụ cổ vũ nhìn Dương Tĩnh Điềm, vội vàng dụ dỗ nói: “Chuyện này nếu em làm tốt, danh sách đến Ma Đô tháng sau, chị nhất định sẽ dẫn em theo!”

Dương Tĩnh Điềm nghe thấy lời hứa của chủ nhiệm Trương, trên mặt lập tức lộ ra vẻ vui mừng, nếu có thể giành được cơ hội đến Ma Đô học tập, vậy quả thật có lợi ích không thể lường hết được đối với việc quy hoạch nghề nghiệp của cô ta “Em hãy đứng đây suy nghĩ cẩn thận đi, bình thường khi Kỷ Du Du trò chuyện với em, không nhắc gì liên quan đến chuyện báo cáo sao?” Chủ nhiệm Trương không kiềm chế được.

“Thật sự đã từng nhắc đến..” Dương Tĩnh Điềm dường như đã nhớ lại cái gì đó.

“Thật sao?” Trên mặt chủ nhiệm Trương lộ ra vẻ vui mừng: ‘Em dựa vào những lời cô ta đã từng nói, tự mình suy nghĩ lại, chắc chắn có thể lừa gạt qua cửa được!”

“Vâng!” Dương Tĩnh Điềm đáp lại một tiếng ừ.

“Đi thôi, đến đó phát huy thật tốt là được, chị Trương cho rằng em giỏi hơn Kỷ Du Du rất nhiều, không phải nhiệm vụ này có thể thoải mái hoàn thành được hay sao! Đồ đê tiện kia có cái gì chứ? Cô ta làm gì có chỗ nào giỏi hơn em?” Trương Hồng Tụ ý tứ sâu xa liếc mắt nhìn Dương.

Tĩnh Điềm.

“Vâng!” Dương Tĩnh Điềm hít mạnh một hơi.

“Dương Tĩnh Điềm, tổng giám đốc Thôi đang gọi cô kìa..” Ngoài cửa, không biết lại có ai kêu lên.

“Được, tôi đến ngay đây!” Dương Tĩnh Điềm vội vàng đáp lời.

Trương Hồng Tụ vẫn đang nhìn cô ta, nhìn đến mức trong lòng Dương Tĩnh Điềm hoảng hốt, cúi đầu ra khỏi phòng làm việc, chạy thẳng đến phòng của Thôi Hữu Bằng.

Cộc cộc cộc…

Dương Tĩnh Điềm sửa sang lại suy nghĩ trong khoảng thời gian thật dài, cố nén bối rối trong lòng, nhẹ nhàng gõ cửa phòng làm việc của tổng giám đốc.

“Vào đi!” Giọng nói của Thôi Hữu Bằng vang lên.

Dương Tĩnh Điềm đẩy cửa phòng, cúi đầu đi vào.

“Tiểu Dương à, đến đây, ngồi xuống đi!” Thôi Hữu Bằng cười ấm áp, nhìn bộ dạng Dương Tĩnh Điềm: “Cô sao vậy? Sức khỏe không tốt à?”

“Hả? Khôi hoảng hối Không phải!” Trong lòng Dương Tĩnh Điềm vàng chối bỏ.

“Vậy thì tốt! Mấy ngày hôm trước cô đưa bản báo cáo kia cho tôi, tôi còn có một số chỗ không hiểu rõ lắm, bây giờ cô nói với tôi một chút, làm sao để hiểu được nội †âm của bọn trẻ, cải thiện bầu không khí học tập…’ Thôi Hữu Bằng gác lại những việc đang làm sang một bên, rất trịnh trọng nhìn Dương Tĩnh Điềm.

“À, thật ra cũng chỉ là chung sống hòa thuận với bọn trẻ, để lại ấn tượng tốt đẹp khi chung sống, cải thiện thói quen học tập của bọn trẻ!” Dương Tĩnh Điềm thận trọng nói, không kiềm chế được ngẩng đầu lên, len lén liếc nhìn Thôi Hữu Bằng.

Thôi Hữu Bằng nhíu mày suy nghĩ: “Ừ, cô có thể nói cụ thể hơn một chút không, tốt nhất là kỹ càng hơn một chút, khi chúng tôi họp, sẽ thảo luận kỹ lưỡng phương pháp này của cô!”

“Tôi… Dương Tĩnh Điềm há to miệng, trong đầu ầm một tiếng. Thật ra tận sâu trong lòng cô ta, từ trước đến giờ đều không biết phương án kỹ càng nào cả, đây là tạm thời căn cứ vào báo cáo của Kỷ Du Du, tự mình đưa ra phán đoán. Còn cụ thể phải áp dụng như thế nào, Dương Tĩnh Điềm hoàn toàn không có cách nào cả.

“Sao hả?” Thôi Hữu Bằng nhìn bộ dạng Dương Tĩnh Điềm, chân mày nhíu chặt.

“Tổng giám đốc Thôi…” Trên mặt Dương Tĩnh Điềm lộ ra vẻ bối rối, giọng nói cũng bắt đầu run rẩy: “Tôi…”

“Nhiều ngày như vậy mà cô vẫn chưa tổng kết xong sao?” Sắc mặt Thôi Hữu Bằng không tốt.

“Tổng giám đốc Thôi, tôi đã tổng kết xong rồi, chúng ta nhất định phải kết nối với bọn trẻ thật chặt chẽ, kết nối với người lớn trong gia đình thật chặt chẽ…” Dương Tĩnh Điềm hoảng sợ không lựa lời nói ra.

“Kết nối với người lớn trong gia đình sao? Trong bản báo.

cáo kia của cô, hoàn toàn không có chuyện kết nối với người lớn trong nhà, rốt cuộc cô đang nói cái gì vậy?”

Thôi Hữu Bằng có phần không kiềm chế được nữa, toàn thân tản ra một luồng khí thế.

“Hả? Tôi… Tôi…” Dương Tĩnh Điềm hoảng sợ đến mức sắc mặt trắng bệch, ấp úng nói không rõ ràng.

“Lâu như vậy rồi, mà có chút xíu thế này, cô vẫn chưa tổng kết xong được sao? Rốt cuộc tại sao lại như thế?”

Thôi Hữu Bằng cảm thấy có vấn đề, vỗ bàn một cái, lớn tiếng quát.

“Tổng giám đốc Thôi…” Dương Tĩnh Điềm hơi đứng d: nước mắt cũng không kiềm chế được nữa, oa một tiếng bật khóc: “Tổng giám đốc Thôi, bản báo cáo kia cũng không phải do tôi viết ra, là chủ nhiệm Trương bảo tôi giả vờ, thật ra bản báo cáo này chẳng có chút liên quan gì đến tôi hị “Cô nói cái gì?” Thôi Hữu Bằng lập tức mở to mắt: “Không phải là cô viết? Vậy là ai viết?”

“Là Kỷ Du Du… Dương Tĩnh Điềm bật khóc.

“Kỷ Du Du?” Thôi Hữu Bằng ngồi phịch xuống ghế, sắc mặt trở nên cực kỳ khó coi.

Lúc này, Kỷ Du Du đã vội vàng chạy đến dưới tầng của công ty.

Sau khi nhận được điện thoại của chủ nhiệm Trương, Kỷ Du Du vẫn luôn cố gắng hết sức, nhưng xuất phát từ đủ loại nguyên nhân, vẫn chưa thể hoàn thành báo cáo.

được. Có điều báo cáo chỉ tiết kia, Kỷ Du Du đã xem xét lại trong đầu, cho nên cô định gặp mặt trao đổi với Trương Hồng Tụ một chút.

Một đường chạy thẳng đến cửa thang máy, sau khi ấn thang máy, chạy thẳng lên tầng của công ty.

Tỉng…

Cửa thang máy mở ra, Kỷ Du Du vội vàng chạy chậm về phía phòng làm việc.

Đúng lúc này, Trương Hồng Tụ từ trong phòng làm việc đi ra, đâm thẳng vào Kỷ Du Du sắc mặt hốt hoảng.

“Làm gì thế hả? Hớt ha hớt hải, có chút dáng vẻ nào của nhân viên không hả?” Trương Hồng Tụ nhìn thấy Kỷ Du Du, tức giận không có chỗ trút.

Kỷ Du Du hoảng sợ, vội vàng cúi đầu, khẽ giải thích: “Chủ nhiệm Trương, chị bảo em viết báo cáo, trong thời gian ngắn em không thể viết ra được, nên định đến đây sớm một chút để nói trước với chị, để chị có thể hiểu được đại khái!”

“Hiểu được đại khái sao?” Chủ nhiệm Trương cười lạnh, dùng khóe mắt nhìn lướt qua phòng làm việc của Thôi Hữu Bằng, phát hiện bên trong không có âm thanh gì, tự cảm thấy Dương Tĩnh Điềm hẳn là đã thành công rồi, cố †ình cười giêu cợt nói: “Kỷ Du Du, cô có biết cô đang nói gì không hả? Tôi bảo cô viết báo cáo, không phải bảo cô chạy lung tung trong công ty! Bộ dạng cô thế này, có thể giúp được gì cho công ty chứ? Cô mang đồ đạc của mình đi đi, sau này không cần dùng đến nữa…”

“Hả?” Kỷ Du Du ngẩn ra, lập tức hơi hoảng hốt.

“Hả cái gì mà hả? Chẳng lẽ cô không nghe thấy lời nói của tôi sao? Chẳng là cái thá gì, còn muốn lăn lộn ở đây sao? Lập tức cút ra ngoài cho tôi… Chủ nhiệm Trương chỉ tay ra ngoài cửa, ghét bỏ mắng: “Cũng không nhìn xem bản thân mình là thứ gì, loại người nói như rồng leo, làm như mèo mửa như cô có thể lăn lộn ở đây sao? Cút ngay… Bây giờ cút ngay, tôi thật sự lười chẳng muốn gặp cô…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.