Ta Đây Trời Sinh Tính Ngông Cuồng

Chương 88



Đường Ân nghe bà ta nói như vậy, nụ cười trên mặt hơi cứng lại.

“Nói linh tinh gì đó? Đường Ân là loại người như vậy sao?” Ông cụ Thẩm ngồi bên cạnh trách mắng.

Bà Thẩm hơi tức giận xoay người đi, bộ dạng không muốn hiểu.

Đường Ân cười: “Tôi thật sự sẽ không làm chuyện như photoshop đâu, tôi thật sự chụp ảnh cùng ông Steve mài” “Vậy thì tốt rồi!” Bà Thẩm hừ lạnh: “Đám trẻ bây giờ đều không được thành thật, tôi chỉ nói đừng để bị người ta lừa thôi! Lão Thẩm nhà chúng tôi chính là người tiếng tăm lừng lẫy trong toàn bộ giới điêu khắc. Tác phẩm nào của ông ấy mà người ta không coi như báu vật truyền đời chứ? Đừng để đến lúc điêu khắc cho các cậu xong rồi, các cậu lại hoàn toàn không liên lạc được với bác sĩ, vậy chẳng phải chúng tôi thua lỗi hay sao?” Đường Ân hơi nhíu mày, cảm thấy bà Thẩm này nói chuyện khiến anh có chút không thích nổi.

Viên Chi Am ngồi bên cạnh cười cười, cũng không nói gì, cho rằng bà lão đáng chết này ăn nói cũng ngang ngược thật, nếu bà ta biết Đường Ân là gia đình như thế nào, không biết có muốn nuốt những lời này.quay lại hay không.

“Nếu lo lắng thế thì chúng ta uống ngụm trà, trò chuyện, rồi ai về nhà nấy là được rồi!” Đường Ân cười, cũng không giải thích gì.

Sắc mặt ông cụ Thẩm cứng đờ, quay đầu quát lớn bà Thẩm một câu: “Ở đây có chỗ cho bà nói chuyện à? Tính cách bà như vậy, không thể không xen mồm vào sao?” Bà Thẩm không phục, hừ lạnh quay đầu đi.

Lúc này ông cụ Thẩm mới xoay người lại, trên mặt lộ ra nụ cười áy náy: “Anh bạn trẻ Đường Ân bỏ qua cho, thật sự là bệnh tình của cháu gái tôi đã đến mức độ không thể nào kiên trì thêm được nữa rồi, cho nên chúng tôi mới đưa ra hạ sách này! Hơn nữa lão già tôi có chút tay nghề, cũng sợ bị người ta ngấp nghé…’ “Không sao cả!” Đường Ân cười, bưng chén trà lên, sau đó thản nhiên nói: “Lo lắng của cụ Thẩm cũng là chuyện nên làm! Nếu không tin, tôi sẽ gọi điện thoại trò chuyện với ông Steve ngay bây giờ…” “Thật sao?” Trong lòng ông cụ Thẩm chấn động, vội vàng năm tay Đường Ân: “Thật sự rất cảm ơn!” Đường Ân chỉ cười, không nói thêm gì: “Cần nói chuyện chứng minh không?” Ông cụ Thẩm do dự một lát, nhưng mà trong mắt ông cụ vẫn mang theo vẻ chờ mong.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.