Tôn chưởng quầy hắng giọng một tiếng, ngắt lời nói: "Bạch nhị tiểu thư, ngài rốt cuộc đang tính toán làm gì? Người bên ngoài xếp hàng chờ nhận hàng không ít, còn thỉnh các vị vén màn trước, có ân oán gì thì sau khi quay về giải quyết."
Bạch Nhược Kỳ do dự một chút.
Thời điểm khi nàng ta đang tiến thối lưỡng nan, Thái Tử vẫn luôn đứng bên cạnh, đột nhiên mở miệng.
"Tiền của bình dưỡng linh đan này, cứ để ta trả đi!"
Lời vừa nói ra, ánh mắt Bạch Nhược Kỳ lập tức chuyển tới trên người Thái Tử, trong mắt tràn ngập cảm kích.
"Thái Tử điện hạ, ngài thật sự muốn......"
Thái Tử hừ nhẹ một tiếng, gật gật đầu.
Hôm nay hắn vốn đã chuẩn bị một ngàn vạn lượng bạc, tính toán được ăn cả ngã về không để mua bằng được trang phục huyền giáp. Kết quả, chỉ tốn ba trăm vạn lượng đã mua được nó. Một cuộc giao dịch đáng giá như như vậy, tâm tình Thái Tử vô cùng tốt!
Cho nên, chi tiêu hơn mười vạn lượng bạc để mua mặt mũi cho thái tử phi tương lai, chỉ là một vấn đề nhỏ.
Hắn sở dĩ đợi ở bên cạnh lâu như vậy, mới nói lời này ra, chủ yếu là vì muốn khiến cho Bạch Nhược Kỳ gấp một chút, sau đó ở thời điểm mấu chốt nhất hắn mới lên sân khấu. Như vậy, Bạch Nhược Kỳ càng thêm cảm kích hắn!
Bàn tính này của hắn đã đạt được như ý nguyện.
Nhìn bộ dáng Bạch Nhược Kỳ gần như sắp khóc vì vui, Thái Tử rất là đắc ý.
Hoàng Nguyệt Ly cười cười, nói: "Thái Tử điện hạ, ngươi thật sự quá hào phóng! Không nghĩ tới ngươi lại tốt với Nhị tỷ như vậy, hơn mười vạn lượng ngươi cũng không để trong lòng!"
Thái Tử kiêu căng nói: "Đây là tất nhiên, ta đâu phải là người bủn xỉn keo kiệt?"
Bạch Nhược Kỳ thật không nghĩ tới, hôm nay Thái Tử lại hào phóng như vậy, cực kỳ vui sướng. Ánh mắt nhìn về phía Hoàng Nguyệt Ly, cũng mang theo vài phần trào phúng.
"Thái Tử điện hạ khí độ như vậy, thật không hổ là đối tượng khiến vô số thiếu nữ khuynh mộ ở Nam Việt Quốc chúng ta! Tam muội, không phải tỷ tỷ cố ý nói xấu ngươi, ánh mắt ngươi nhìn xem nam nhân, thật sự là không tốt! Nam nhân vừa rồi mang ngươi tới phòng khách quý rõ ràng lợi hại như vậy, vì sao ngươi muốn mua một lọ dưỡng linh đan, còn phải đánh cuộc với ta?"
Bạch Nhược Kỳ vốn tưởng rằng, sau khi Hoàng Nguyệt Ly nghe xong lời này, khẳng định sẽ ghen ghét, xấu hổ và giận dữ!
Rốt cuộc, Thái Tử có thể vung tiền như rác cho nàng, trong khi nam nhân thông đồng với Hoàng Nguyệt Ly, khẳng định có tiền nhiều hơn Thái Tử, nhưng không hề giúp nàng ấy chút nào!
Nói trắng ra là, hắn ta đang chơi nàng ấy!
Mọi người sợ nhất chính là so sánh, bất cứ họ là ai, đều sẽ khinh thường, tức giận và ghen ghét.
Tuy nhiên, Hoàng Nguyệt Ly lại giống như người không có việc gì, trên mặt không có một chút dấu vết ghen ghét, ngược lại chỉ sùng bái nhìn Thái Tử.
"Không hổ là Thái Tử điện hạ, đã có thân phận, lại có thực lực, ngay cả tài lực đều kinh người như vậy! Thái Tử ngay cả huyền giáp trang phục ba trăm vạn đều có thể dễ dàng rút ra từ trong túi, mua một lọ đan dược thì tính là gì? Nhị tỷ có thể ở bên Thái Tử, thật sự là khiến người hâm mộ."
Nàng vừa vỗ mông ngựa một cái, đã khiến trong lòng Thái Tử phi thường thoải mái.
Nhưng trong lòng Bạch Nhược Kỳ lại nhảy lên lo lắng.
Bị Hoàng Nguyệt Ly gián đoạn như vậy, nàng ta thiếu chút nữa đã quên...... Thái Tử đến bây giờ vẫn chưa biết, thời điểm vừa rồi hắn ra giá huyền giáp, phải trả chính là ba trăm vạn lượng vàng, không phải bạc!!
Hiện tại Thái Tử cho rằng mình có rất nhiều tiền, cho nên tốn chút cho nàng sẽ không đau lòng.
Nhưng nếu như hắn mang theo một đống nợ lớn như vậy, lại nghĩ đến số tiền phải trả cho nữ nhân bên người nhiều như vậy......
Sắc mặt Bạch Nhược Kỳ âm thầm thay đổi, nhưng nàng ta đã không kịp làm gì.
Thái Tử rất thoải mái vứt ra một tấm thẻ đen, nói: "Tiền đan dược, hãy khấu trừ từ nơi này đi! Mặt khác, bộ huyền giáp trang phục ta đã đấu giá thắng, cũng dứt khoát tính tiền luôn! Tuy nhiên, ta muốn kiểm tra bảo vật trước một chút, sau đó mới có thể tiền trả."