Bạch Nhược Nghiên chỉ lo đánh người trút giận, không hề chú ý tới, roi của nàng không hề hạ xuống trên người Hoàng Nguyệt Ly, ngược lại đem khách nhân trong Thiên Trân Các đều bị dọa không ít.
Hộ vệ Thiên Trân Các rất nhanh liền tới ngăn trở các nàng.
"Hai vị tiểu thư, Thiên Trân Các chúng ta không cho phép người nháo sự đánh nhau. Nếu các ngươi không phải tới mua đồ, xin mời rời khỏi nơi này đi!"
Sau lưng lão bản Thiên Trân Các, nghe truyền là quý nhân trong hoàng cung, cho nên quy củ rất lớn, ai cũng không dám phá hỏng.
Nghe hộ vệ nói xong, Bạch Nhược Nghiên dù không cam tâm tình nguyện, cũng chỉ có thể thu hồi roi.
"Trước thả cho tiểu tiện nhân ngươi một con ngựa! Ngươi chờ đó cho ta!"
Đang nói, nàng xoay người hướng về phía chưởng quầy mà nàng đã nói chuyện trước đó, một lóng tay chỉ về phía Hoàng Nguyệt Ly, nói: "Tôn chưởng quầy, Thiên Trân Các các ngươi không phải là vì xa hoa nên mới nổi tiếng, khách nhân ra vào, đều là người có thân phận hay sao? Nữ nhân này là một con quỷ nghèo, căn bản mua không nổi đồ trong tiệm, chính là đến đây gây chuyện, mau đuổi nàng ra đi!"
Tôn chưởng quầy nhận ra, vị này đúng là tứ tiểu thư Võ Uy Hầu phủ.
Mặc dù Võ Uy Hầu phủ không thể so với năm đó khi Bạch Lưu Phong còn sống trên đời, nhưng tốt xấu gì cũng được xem là một trong những thế gia có ảnh hưởng ở Nam Việt Quốc, tiểu thư Bạch gia, tự nhiên là không thể đắc tội.
Hắn quay đầu lại nhìn về phía Hoàng Nguyệt Ly: "Vị tiểu thư này......"
Lời nói của hắn còn chưa ra, Hoàng Nguyệt Ly đã mang một bộ dáng điềm đạm đáng yêu, thấp giọng nói: "Tứ muội, sao ngươi có thể nói lời như vậy......"
Tôn chưởng quầy lộ ra thần sắc kinh ngạc.
Tứ muội?
Chẳng lẽ vị này chính là trong truyền thuyết, nữ nhi duy nhất của Bạch Lưu Phong, phế vật mệnh danh tam tiểu thư Hoàng Nhược Ly?
"Thì ra đây chính là tam tiểu thư Bạch gia a?"
"Đã sớm nghe nói, các vị tiểu thư Bạch gia không hoà hợp, hiện tại Võ Uy Hầu cũng đối với chất nữ này thật không tốt, chẳng lẽ là sự thật?"
"Chẳng lẽ còn có thể là giả? Xem vừa rồi vị tứ tiểu thư, trực tiếp cầm roi đánh vào chính đường tỷ của mình, thật là không có giáo dưỡng a? Tắc tắc, đúng là người đi trà lạnh, Võ Uy Hầu phủ năm đó là dựa vào Bạch Lưu Phong mới được lập nên, hiện tại người mất tích, ngay cả nữ nhi cũng bị người khi dễ......"
"Bạch tứ tiểu thư không phải là thứ xuất sao? Thế nhưng uy phong cũng thật là lớn! Quả thực là ỷ thế hiếp người a!"
"Không phải nói Nhị tiểu thư còn muốn gả cho Thái tử sao? Với một người như vậy, làm sao có thể trở thành thái tử phi?"
Bạch Nhược Nghiên nghe xung quanh nghị luận sôi nổi, sắc mặt càng ngày càng hồng.
" Rõ ràng là tiểu tiện nhân này hôm qua làm ra sự tình như vậy, hại nàng mất hết mặt mũi của bên nhà ngoại, ngay cả khi giết chết nàng ta cũng không giải hết bất bình của nàng, như thế nào lại trở thành nàng ỷ thế hiếp người? "
Nhưng cố tình nàng lại không cách gì giải thích, loại chuyện này......
Hoàng Nguyệt Ly thật cẩn thận nhìn nàng một cái, mở miệng cười một cách yếu ớt.
"Tứ muội muội, ta biết ngươi là bởi vì sự tình ngày hôm qua mà tức giận, nhưng ta thật sự không biết rốt cuộc tại sao lại như vậy, ta có thể giải thích cùng ngươi. Trên thực tế, nó giống như là......"
"Ngươi im miệng lại cho ta!"
Bạch Nhược Nghiên vừa nghe nàng nhắc tới ngày hôm qua, vội vàng ngắt lời nàng.
Hoàng Nguyệt Ly vẻ mặt ủy khuất, cắn cắn môi, nói: "Điều này...... Tứ muội, ngươi thiếu tiền của ta...... khi nào thì có kế hoạch trả nợ?"
Bạch Nhược Nghiên ngẩn ra: "Tiền gì?"
"Ngươi đã quên? Hôm qua đã viết giấy nợ."
Hoàng Nguyệt Ly móc ra một tờ giấy, quơ quơ.
Bạch Nhược Nghiên lập tức nhận ra, đây đúng là thời điểm ngày hôm qua nàng thần trí không rõ, Hoàng Nguyệt Ly lừa nàng ký vào giấy nợ kia!
Trải qua sự tình ngày hôm qua, nàng không giết Hoàng Nguyệt Ly, đã là may mắn của nàng ta, nàng ta thế nhưng còn dám lấy giấy ra muốn đòi tiền!
Bạch Nhược Nghiên rất tức giận, bước một bước thật xa xông lên, muốn đoạt lại bằng được giấy nợ.