Nam nhân yên lặng nhìn nàng trong chốc lát, bất đắc dĩ lắc lắc đầu.
"Thật đúng là vật nhỏ không có lương tâm, ngươi muốn tìm Hỏa Vân Châu, vì sao không nói cho bổn tọa biết?"
Hoàng Nguyệt Ly nhướng mày nói: "Ta vì sao phải nói cho ngươi? Đây là sự tình của bản thân ta, không có quan hệ gì với ngươi. Tự bản thân ta cũng có thể xử lý được! Hơn nữa, chẳng lẽ nói cho ngươi, ngươi lập tức có thể lấy ra Hỏa Vân Châu cho ta?"
"Cái mà ngươi gọi là có thể xử lý được, chính là giống như một con chuột chạy qua đường, bị người đuổi theo và chạy một đường như điên?" Giọng điệu của nam nhân mang theo trào phúng.
"Ngươi...... ngươi đều đã nhìn thấy? Ngươi rốt cuộc đã bắt đầu đi theo ta từ lúc nào?"
Hoàng Nguyệt Ly không nghĩ tới, thời điểm mình chật vật đáng xấu hổ như thế, cố tình đã bị nam nhân đáng ghét nhất này nhìn thấy. Điều này quả thật không thể nào diễn tả được cảm giác xấu hổ của nàng.
Nhìn vào nụ cười hài hước trên khoé môi nam nhân, càng khiến trái tim nàng như muốn ngừng đập.
Nam nhân hài lòng đánh giá biểu tình thay đổi thất thường trên khuôn mặt nhỏ của nàng.
Nhìn thấy tiểu hồ ly phúc hắc giảo hoạt ăn mệt, thật sự khiến hắn có một loại khoái cảm thú vị.
Phát hiện ánh mắt tiểu hồ ly trừng hắn càng ngày càng hung tàn, nam nhân đành phải sờ sờ mũi mình, quyết định một vừa hai phải.
"Thật ra, ngày đó sau khi ngươi rời khỏi Thiên Trân Các, bổn tọa đã hỏi Tôn chưởng quầy, hắn nhắc tới sự tình ngươi mua sắm dược liệu, cũng nói ngươi còn thiếu một viên Hỏa Vân Châu. Bổn tọa biết, với tính cách của ngươi, khẳng định sẽ trực tiếp chạy tới bảo khố hoàng gia để lấy Hỏa Vân Châu. Vì thế, vẫn luôn phái người âm thầm chú ý hướng đi của ngươi. Mỗi ngày khi ngươi rời khỏi biệt viện Hầu phủ, bổn tọa đều đi theo bảo hộ ngươi......"
Các chủ đại nhân giải thích, đổi lấy ánh mắt càng thêm tức giận của Hoàng Nguyệt Ly.
"Cho nên...... cho nên ngươi đã theo dõi ta trong nhiều ngày qua?"
"Bổn tọa muốn nói, đây không phải là theo dõi, ít nhất chỉ muốn bảo hộ an toàn của ngươi. Cũng may ngươi thận trọng hơn nhiều so với trong tưởng tượng của bổn tọa. Quan sát ngươi trong mấy ngày qua, đã làm không ít chuẩn bị, đáng tiếc vận khí của ngươi không tốt...... Tuy nhiên, vật nhỏ, thủ đoạn của ngươi thật sự không ít. Ngay cả quốc sư là cao thủ tứ trọng cảnh, đều bị ngươi chơi đến nỗi xoay quanh. Hơn nữa, ngươi dường như biết rõ cơ quan trong bảo khố rõ như lòng bàn tay, nhãn lực này......"
Đáy mắt các chủ hiện lên sự tán thưởng, càng nhìn tiểu hồ ly càng thêm vừa lòng.
Không hổ là người hắn nhìn trúng, mỗi một lần gặp nàng, chỗ nào cũng khiến hắn phải lau mắt mà nhìn. Càng tiếp xúc nhiều hơn với nàng, hắn càng có thể cảm nhận được nàng phi thường xuất sắc!
Quả thực giống như một viên minh châu ẩn trong bụi, dị thường loá mắt, căn bản không giống như một thiên tài mà Nam Việt Quốc nho nhỏ có thể sinh ra!
Hoàng Nguyệt Ly nghe lời hắn nói rất đĩnh đạc, lửa giận trong ngực lại càng nóng hơn.
Nàng rốt cuộc không nhịn được nói: "Cả nửa ngày, thì ra ngươi vẫn luôn chê cười ta! Rõ ràng nhìn thấy ta trốn chạy chật vật như thế, ngươi cũng không thèm ra tay hỗ trợ, cứ ở bên cạnh nhìn như thế?"
"Không phải bổn tọa thấy ngươi xử lý rất khá sao? Ngay cả một cây lông tơ đều không bị thương, nơi nào cần đến bổn tọa ra tay?"
Nam nhân nhàn nhạt liếc mắt ngó nàng một cái, nói tiếp: "Hơn nữa, không phải vừa rồi ngươi nói, chuyện của ngươi không liên quan tới bổn tọa hay sao? Bổn tọa đây là tôn trọng ý kiến của ngươi, nên mới không ra tay, không phải ngươi nên cảm tạ bổn tọa mới đúng?"
Hoàng Nguyệt Ly trừng lớn mắt.
Nam nhân này đã dùng những lời nàng nói vừa rồi để chống lại nàng!
Tuy rằng nàng xác thật không nghĩ sẽ cầu xin nam nhân này giúp nàng trộm Hỏa Vân Châu, nhưng nếu hắn đã tới, chỉ luôn đứng nhìn nàng chật vật chạy trốn?
Người này cũng quá tệ đi? Như vậy mà cũng dám nói thích nàng?
"Ngươi căn bản là cố ý!" Hoàng Nguyệt Ly cắn răng.
Nam nhân cười như một kẻ lưu manh, nói: "Bổn tọa chính là cố ý, như thế nào, ngươi muốn cắn ta sao?"