Tà Đế Cuồng Phi: Phế Tài Nghịch Thiên Tam Tiểu Thư

Chương 167: Gương mặt thật sau lớp mặt nạ



Edit & Dịch: Emily Ton.

Nam nhân này rốt cuộc đến từ đâu?

Vì sao hắn lại tới một nước nho nhỏ như Nam Việt Quốc?

Cả người thống lĩnh lạnh băng, run rẩy quỳ xuống. Cuối cùng hắn cũng nhận ra, hôm nay bọn họ đã chọc phải một sát tinh chân chính, việc này...... chỉ sợ không có kết thúc tốt đẹp!

Hắn nặng nề đập đầu mấy lần xuống đất, run giọng hỏi: "Là...... tại hạ có mắt không tròng, mạo phạm đại nhân, cầu xin đại nhân tha thứ."

Các chủ liếc mắt quét hắn một cái, không chút để ý nói: "Các ngươi đêm khuya vẫn còn ầm ĩ, duy trì trật tự hoàng cung, cũng coi như thể hiện lòng trung thành, bổn tọa cũng không có ý trách cứ các ngươi."

Lời vừa nói ra, Hoàng Nguyệt Ly ngồi ở trong lòng ngực hắn trừng lớn mắt, có chút không dám tin.

Vui đùa gì vậy? Tuy rằng những Kim Vũ Vệ kia làm đúng công việc được giao, nhưng bọn họ dám can đảm ra tay công kích các chủ đại nhân cũng là sự thật.

Nam nhân này cũng không phải là người có tính tình gì tốt, càng không phải là loại chính nhân quân tử khoan hồng độ lượng, hắn thực sự nói không trách bọn họ?

Hắn sao lại đổi tính? Hôm nay đã uống lộn thuốc sao? Hay là...... lại có âm mưu gì?

Thống lĩnh cũng cả kinh, rõ ràng không hề nghĩ tới, một cao thủ hung thần ác sát như thế, có thể dễ dàng nói chuyện như vậy!

Hắn nhanh chóng gật đầu mấy cái, sau đó mới thật cẩn thận nói: "Đa tạ đại nhân, đa tạ đại nhân. Xin hỏi...... xin hỏi tên của tôn giá là gì? Đêm khuya đến thăm Nam Việt Quốc, có phải có yêu cầu gì hay không? Có cần tại hạ cống hiến sức lực hay không?"

Trong phòng lặng im một lát.

Thống lĩnh nơm nớp lo sợ ngẩng đầu nhìn qua, ngay sau đó hoàn toàn bị sốc.

Nam nhân thong thả ung dung buông lỏng cánh tay đang ôm Hoàng Nguyệt Ly, ngón tay trắng nõn thon dài chậm rãi duỗi tới giữa mày, nhẹ nhàng giơ lên, trong ánh mắt kinh ngạc của mọi người khắp nơi, cởi chiếc mặt nạ màu bạc xuống.

Trong nháy mắt, một gương mặt phong hoa tuyệt đại, phong tư trác tuyệt, hiển lộ ở trước mặt mọi người.

Hắn có một đôi mắt tràn ngập ánh sáng lung linh rực rỡ, hình dạng hoa đào hoàn mỹ. Nhưng đôi mắt đó nên được lấp đầy ấm áp, lại tràn đầy uy nghiêm với hàn ý lạnh băng. Hắn nhẹ nhàng đảo qua, có thể khiến người phát run.

Làn da hắn trắng nõn như ngọc, lông mày như kiếm, mũi thẳng thắn, nhẹ nhấp môi mỏng, đều giống như một tác phẩm nghệ thuật hoàn mỹ nhất, không thể chỉ ra bất luận tì vết gì.

Càng kinh người nhất, chính là toàn thân hắn lộ ra khí chất tôn quý.

Nhìn khuôn mặt này của hắn, trẻ măng ngoài dự đoán của mọi người, dường như chưa tới 20 tuổi, miễn cưỡng mà nói, đơn giản là một thiếu niên. Tuy nhiên, hắn chỉ ngồi ở chỗ kia, khí thế cường đại và bá đạo tản ra quanh thân, ngay cả tuyệt thế cao thủ thành danh đã lâu, cũng theo không kịp.

Hơn nữa, khuôn mặt này, thống lĩnh vẫn rất có ấn tượng.

Sau khi khiếp sợ ban đầu qua đi, thống lĩnh kính sợ quỳ xuống lần nữa ở trên mặt đất.

"Điện...... Điện hạ, ngài...... ngài hồi cung từ khi nào?"

"Bổn vương hồi cung, cần phải báo cáo ngươi sao?" Nam nhân lạnh lùng nói.

"Không...... không không, mạt tướng không phải có ý này. Chỉ là, ngài hồi cung chính là đại sự trong cung, nếu sớm biết rằng ngài đã trở về, hoàng thượng nhất định sẽ phái người đi nghênh đón ngài. Mạt tướng cũng không dám phái người tùy tiện vào Minh Hoa Cung......"

"Cho nên, khi bổn vương không có ở đây, các ngươi dám vào?"

"Không không không...... mạt tướng...... mạt tướng không dám!"

Thống lĩnh đập mạnh đầu ở trên mặt đất, thậm chí cũng không dám thở mạnh một tiếng, cảm giác giống như đã hết đường chối cãi, lắp bắp nói nửa ngày, thiếu chút nữa đã cắn rơi đầu lưỡi của mình!

Hắn thật sự nằm mơ cũng chưa từng nghĩ đến, vị điện hạ trong Minh Hoa Cung hôm nay bỗng nhiên trở lại. Hơn nữa, hôm nay ngài ấy còn đích thân xử lý toàn bộ thủ hạ Kim Vũ Vệ thê thảm như thế, không hề thương tiếc!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.