Tà Đế Cuồng Phi: Phế Tài Nghịch Thiên Tam Tiểu Thư

Chương 172: Tự mình đa tình



Edit & Dịch: Emily Ton.

Tình thế rất tốt, bầu không khí cũng mười phần ái muội.

Các chủ rất muốn tận dụng lợi thế và tấn công, trở nên thân mật hơn với tiểu hồ ly đang muốn trốn chạy né tránh một phen, tốt nhất có thể sử dụng mỹ nam kế gì đó, nắm bắt được trái tim nàng.

Trong khi đó, Hoàng Nguyệt Ly cũng dường như thật sự đã bị mê hoặc, ánh mắt mê mang, thân thể mềm nhũn, không hề có dấu hiệu phản kháng.

Ai ngờ, ngay thời điểm hắn đang suy nghĩ bậy bạ, bỗng nhiên cứ như vậy...... bị đẩy ra không chút lưu tình.

Bởi vì trong trái tim Hoàng Nguyệt Ly vô cùng phiền loạn, căn bản không có tâm tư nhiều lời với hắn, chỉ tùy ý nói: "Đây bất quá chỉ là kế sách tạm thời, cho dù lúc ấy ở chỗ này là ai, ta đều sẽ hôn hắn, ngươi ngàn vạn không cần hiểu lầm!"

"Hiểu lầm? Ngươi nói đây là hiểu lầm?"

Nam nhân đột nhiên nhăn mày lại, ánh sáng dịu dàng nơi đáy mắt dần dần biến mất, một lần nữa bao phủ hàn ý lạnh băng.

Hoàng Nguyệt Ly cảm giác được áp bức phát ra từ trên người hắn, không thể không lui về phía sau một bước.

"Nếu không thì sao? Sẽ là gì?"

Thiếu nữ nhẹ nhàng hất cằm lên, trừng mắt nhìn nam nhân trước mắt, thái độ càng thêm xa cách.

Thái độ này đã chọn giận nam nhân, hắn quả thực không thể tin được, chỉ trong nháy mắt ngắn ngủn như vậy, nữ nhân này đã xoay chuyển thái độ 180 độ!

Trời mới biết, khi nàng chủ động hôn môi mình, tâm tình hắn đã nhảy nhót cỡ nào, thời điểm hôn tiểu nha đầu này, cánh tay hắn ôm lấy vòng eo nàng đều đã run rẩy.

Thời điểm tiểu hồ ly giảo hoạt chằm chằm nhìn mặt hắn đến nỗi ngây người, hắn thật đúng là đã cho rằng, khuôn mặt tuấn tú của mình từng mê đảo vô số quý nữ danh môn, cũng có thể chiếm được trái tim thiếu nữ này.

Cũng bởi vậy, trái tim hắn âm thầm nhảy nhót không thôi.

Ngay cả những Kim Vũ Vệ đó đã phạm sai lầm nghiêm trọng ở trong tay hắn, hắn đều không bận tâm dây dưa thêm nhiều, chỉ nghĩ nhanh chóng đuổi hết người đi, sau đó trêu đùa cùng với vật nhỏ này một chút.

Ai biết......

Chẳng lẽ vừa rồi thật sự đều là tự hắn tự mình đa tình hay sao?

Nam nhân từ trước đến nay đề có địa vị rất cao, hiếm khi phải chịu đựng sự thất bại, đặc biệt đúng với nhiều thiếu nữ vây quanh hắn. Không chỉ bởi vì ánh mắt hắn ngẫu nhiên dừng lại, khiến trái tim bọn họ nhảy nhót không thôi. Mà là cho dù có thể có được một nụ cười của hắn, bọn họ đều rất hưng phấn, mấy ngày mấy đêm đều ngủ không yên.

Còn tiểu nha đầu này thì sao?

Hắn đã cống hiến cho nàng như thế, nàng lại muốn vui đùa hắn sao?

Khuôn mặt nam nhân âm trầm, chậm rãi tiến tới gần Hoàng Nguyệt Ly.

Hoàng Nguyệt Ly bị hắn bức phải lui về phía sau, dựa vào trên vách tường.

Nàng biết, người nam nhân này đã tức giận, trong cặp mắt hoa đào khiến nàng tưởng như đã từng quen biết, thể hiện vừa yêu lại vừa hận, cũng pha lẫn cảm xúc phức tạp vì sự tự tôn đã bị tổn thương. Tất cả đều khiến nàng cảm thấy rất quen thuộc.

Đó là cảm xúc nàng đã từng thường xuyên nhìn thấy trong mắt Mộ Thừa Ảnh......

Lông mày tinh tế của nàng nhăn lại, ý định lý luận với nam nhân.

"Ngươi...... ngươi đừng xúc động, trước hết hãy nghe ta nói...... ta thật sự không có ý gì đối với ngươi, ngươi hiểu không? Chuyện tình cảm không thể miễn cưỡng......"

Khi cánh môi nhỏ tinh xảo lúc đóng lúc mở, phá lệ mê người, nhưng những lời nói ra, lại có thể khiến hắn phát điên.

Nháy mắt, lý trí dường như đã chỉ đường cho hắn, nam nhân đột nhiên nắm bả vai Hoàng Nguyệt Ly, nặng nề đẩy nàng dựa vào trên vách tường.

Chiếc cằm mảnh khảnh của nữ nhân đã bị dùng sức nâng lên, môi mỏng nam tính lạnh lẽo mang theo lửa giận trong người, bắt đầu ngăn chặn đôi môi anh đào của nàng.

Trằn trọc...... mãnh liệt hôn môi.

Hoặc là, đây không phải là một nụ hôn, có thể nói đó là một sự tàn phá khi nam nhân đang phát tiết lửa giận.

Hắn dùng sức nghiền nát cánh môi thiếu nữ, đầu lưỡi háo hức trượt vào bên trong.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.