Bạch Nhược Kỳ thản nhiên nhếch miệng, đáy mắt xẹt qua vài tia dữ tợn, nắm chặt một túi giấy nhỏ giấu trong tay áo.
Túi giấy này chứa một loại thuốc bột đặc biệt, là Võ Uy hầu phu nhân nhét cho ả tối qua.
“... Ngươi cầm lấy thuốc này, khi hòa trong rượu không màu không vị, ngươi chỉ cần tìm cơ hội để Bạch Nhược Ly uống nó là được!”
“Nhưng mà, không có vấn đề gì phải không? Nếu bị phát hiện thì làm sao?”
“Sao có thể chứ? Cô cô của ngươi đã hối lộ Giang Y Chính của Thái Y viện, đến lúc đó có hắn ra mặt, đảm bảo có thể định tội danh lên tiện nhân kia! Hơn nữa, cho dù Bạch Nhược Ly đa nghi, muốn kiểm tra rượu mà ả uống, cũng không thể tra được gì cả, đây không phải chất độc, nó chỉ là một loại thuốc kích thích tuần hoàn máu, chỉ là liều lượng nhiều một chút...”
Hôm qua sau khi nghe những lời của hầu gia phu nhân, Bạch Nhược Kỳ phát hiện ra bà ta có thể là một thiên tài tu luyện, nhưng về đấu đá trong nhà, vẫn là cấp độ tân binh so với mẹ của ả.
Hầu gia phu nhân chỉ ung dung thoải mái, liền nghĩ ra một kế hoạch như vậy, xứng đáng là nhân vật có kinh nghiệm trong hầu phủ nhiều năm.
Tiểu tiện nhân kia lần này đừng hòng dễ dàng thoát thân!
Bạch Nhược Kỳ cố gắng che giấu sự đắc ý dưới đáy mắt, nhã nhặn nói:
“Tam muội, đừng tùy hứng như vậy, chúng ta là chị em họ mà, không nên xa cách như vậy, nhị tỷ thành tâm thành ý xin lỗi muội, hơn nữa, cuối cùng lọ Dưỡng linh đan cũng nằm trong tay muội...”
Người không hiểu rõ sự việc, còn nghĩ ả bị bắt nạt!
Cho dù là người biết nội tình việc hai chị em tranh chấp trong cuộc đấu giá, nghe ả nhắc tới đan dược, cũng không kìm được có chút đồng cảm với ả.
Dù sao hai chị em đặt cược, Bạch Nhược Kỳ hoàn toàn thua cuộc, mất tiền cũng không có được đan dược, đã thảm lắm rồi, bây giờ còn chủ động xin lỗi, càng cho thấy ả khoan dung độ lượng, còn Hoàng Nguyệt Ly trở thành một người xấu.
Nghe những người xem xung quanh bàn luận chuyện hôm đó, khóe miệng Hoàng Nguyệt Ly cong lên nụ cười như có như không.
“Nhị tỷ, tỷ nói như vậy là quá khách khí rồi! Hôm đó chúng ta quá kích động rồi, chuyện đã qua, muội không muốn nhắc nữa...”
Bạch Nhược Kỳ cười thầm trong lòng, quả nhiên, dưới áp lực của dư luận, tiểu tiện nhân này không dám kiêu ngạo như ngày hôm đó!
Ả nhanh chóng tiếp lời: “Tam muội đồng ý tha thứ cho tỷ là tốt rồi! Nếu đã như vậy, chúng ta uống một chén với nhau, chuyện đã qua xem như đã xóa bỏ! Bắt đầu từ hôm nay, chúng ta là chị em tốt tình như thủ túc.”
Nói xong, ả cầm bình rượu trên bàn đá bên cạnh lên, tự tay rót hai ly rượu.
Trước đó, ả đã bôi thuốc bột trong túi giấy vào kẽ móng tay, lúc này ả nghiêng người che đi tầm nhìn của Hoàng Nguyệt Ly, lợi dụng thủ thuật khéo léo, nhẹ nhàng rắc thuốc bột vào trong một ly rượu.
Bạch Nhược Kỳ tự nhận ả là người có tu vi cao nhất trong những người ở đây, thủ pháp của ả muốn qua mắt một đám phế vật không có tu luyện thật sự là chuyện dễ như trở bàn tay, căn bản không sợ bị phát hiện.
Do đó, nụ cười trên khuôn mặt của ả vô cùng xán lạn:
“Tam muội, chúng ta uống cạn ly rượu này nhé!”
Bạch Nhược Kỳ không biết rằng thủ đoạn của ả trong mắt Hoàng Nguyệt Ly buồn cười giống như trò chơi trẻ con.
Hành động bỏ thuốc lúc nãy của ả, bị Hoàng Nguyệt Ly nhìn thấy rõ ràng.
Chẳng qua không biết Bạch Nhược Kỳ rốt cuộc đã bỏ thuốc gì?