Tà Đế Cuồng Phi: Phế Tài Nghịch Thiên Tam Tiểu Thư

Chương 206: Vui khi người gặp họa



Lưu Y Chính do dự, chần chừ không nói ra chẩn đoán.

Thái hậu chờ không nổi nữa, lạnh lùng lên tiếng: “Rốt cuộc là chuyện gì? Lưu Y Chính, ngươi có trị được không? Không được thì để ai gia mời thái y khác đến!”

Lưu Y Chính sợ hãi đến toát mồ hôi lạnh. 

Nếu như mời thái y khác đến, thì chỉ cần liếc sơ qua cũng đủ biết rõ sự tình!

Nhưng mà không mời người đến, thì hắn sẽ phải chữa khỏi cho Bạch Nhược Kỳ, nhưng Bạch Nhược Kỳ một khi có thể nói chuyện, nhất định sẽ quay lại cắn hắn một cái...

Hắn thật sự tiến thoái lưỡng nan, trong lòng ân hận vô số lần, bản thân sao lại nhất thời tham tài như vậy, sao lại tiếp nhận củ khoai lang nóng bỏng tay này! 

Thục phi đứng ngoài quan sát, trong lòng đã rõ được vài phần.

Nàng bước đến bên cạnh Bạch Nhược Kỳ, lấy từ trong ngực ra một bình đan dược, đổ mấy viên thuốc ra, nhét vào miệng Bạch Nhược Kỳ.

Thân là một võ giả, lúc nào bên người nàng cũng có mang theo bổ khí đơn, bổ huyết đơn các loại. Bình thuốc này của nàng phẩm chất rất cao, hiệu quả cực kỳ tốt. 

Bạch Nhược Kỳ nuốt bổ khí đơn xuống, huyền khí trong người bị Hoàng Nguyệt Ly cấm chế nhanh chóng được bổ sung. Nàng lập tức vận khí phá vỡ cấm chế, cổ họng ngứa ngáy, phát ra một tiếng “a”.

Thục phi cất tiếng hỏi: “Đã xảy ra chuyện gì? Thái hậu nương nương cũng có ở đây, ngươi có gì muốn giải thích?”

Nàng đưa mắt ra hiệu cho Bạch Nhược Kỳ. 

Kỳ thực không cần Thục phi ra ám hiệu, Bạch Nhược Kỳ cũng biết bản thân nên làm thế nào.

Chuyện đã đến nước này rồi, nếu như không nhanh chóng phủi sạch quan hệ, thì hôm nay nàng sẽ hoàn toàn thân bại danh liệt!

Đương nhiên, mặc dù bây giờ nàng cũng đã đánh mất hết mặt mũi của nhà mẹ rồi, nhưng vẫn phải mặt dày tiếp tục, có mất mặt hơn nữa thì cũng tốt hơn bị người khác xem như “giày rách”! 

Bạch Nhược Kỳ cắn răng, nước mắt tuôn như mưa, cả người sụp xuống đất.

“Cô cô, thái hậu nương nương, Kỳ nhi... Kỳ nhi thật sự bị hàm oan, Kỳ nhi tuyệt đối không làm ra chuyện thất trinh trước khi xuất giá như vậy. Xin cô cô và thái hậu minh giám, nhất định phải đòi lại công đạo cho Kỳ nhi!”

Tuy rằng bình thường nàng rất giỏi diễn kịch, nhưng hôm nay thật sự là diễn xuất xuất phát từ nội tâm! 

Vừa nãy bị Hoàng Nguyệt Ly đảo nghịch tình thế, bao nhiêu uất ức vì bị hãm hại mà không biện bạch được, trong phút chốc nhìn thấy Thục phi liền ồ ạt dâng trào, bi thương, tức giận, ủy khuất, khiến nàng không kìm được nước mắt.

“Thật sao?” Thái hậu dường như có điều suy nghĩ, nhìn nàng cất tiếng hỏi: “Ngươi mở miệng đều nói mình bị hàm oan, nhưng Lưu Y Chính vừa nãy chẩn mạch đã xác nhận rằng ngươi có hỉ mạch, ngươi giải thích thế nào? Nếu như ngươi không thất thân, thì làm sao lại có hỉ mạch?”

“A...” 

“Không phải chứ? Bạch Nhược Kỳ nàng...”

“Bạch Nhược Kỳ thật sự...”

Thái hậu nói xong, đám thiên kim bên dưới liền rì rầm. 

Mặc dù lúc nãy Bạch Nhược Kỳ bị hôn mê, mọi người cũng phỏng đoán này nọ, nhưng chuyện này thật là ngoài sức tưởng tượng, ai mà dám tin chứ, chỉ cho rằng bản thân mình đã nghĩ quá nhiều mà thôi.

Nào ngờ, Bạch Nhược Kỳ thế mà thật sự...

Tuy rằng trước mặt hai vị quý nhân là thái hậu và Thục phi, mọi người không dám công khai bàn luận, nhưng sau lưng đều âm thầm trao đổi ánh mắt vui mừng khi thấy người gặp họa. 

Bạch Nhược Kỳ bình thường làm người quá sức cao ngạo, không đặt ai vào trong mắt, tuy bên ngoài đối đãi với người khác rất khách khí, nhưng lúc nào cũng là bộ dạng cao cao tại thượng, luôn cho rằng bản thân mình ở đẳng cấp cao hơn kẻ khác, xem thường tất cả mọi người.

Cộng thêm việc nàng câu dẫn thái tử, công khai cặp kè với nhau, lại càng khiến người ta nhìn vào mà ghen ghét!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.