Nhân duyên của Tề Đường Nhi rất tốt, nghe nàng cất tiếng, tất cả các thiếu nữ trước sau trái phải đều xúm lại.
“Tề tỷ tỷ, tỷ thường xuyên tiến cung, chắc chắn biết rõ mấy vị điện hạ này đúng không? Bọn muội không rõ thế sự, cũng không biết tình hình các vị điện hạ, tỷ có thể nói cho bọn muội nghe được không?”
“Đúng vậy, Tề nhị tiểu thư, hãy mau nói đi!”
Tề Đường Nhi rất thích cảm giác được mọi người vây quanh, đầu tiên nàng ngẩng đầu lên nhìn vị trí ngồi của mấy vị hoàng tử, thấy khoảng cách khá xa, sẽ không nghe được lời nàng nói, vậy nên nàng vô cùng đắc ý mở miệng.
“Thái tử Lê Mặc Quân thì không cần nói rồi, mọi người đều biết, ngài chính là đệ nhất thiên tài của Nam Việt quốc chúng ta, còn là học viên nòng cốt của Tinh Diệu học viện, trong cả Nam Thiên Vực này, cũng được xem là thiên tài nổi danh! Cộng thêm thân phận thái tử tôn quý, tướng mạo tuấn mỹ, ai có thể gả cho ngài, đúng là vô cùng may mắn!”
“Đúng vậy, thái tử thật sự quá lợi hại!”
“Chỉ cần được gả cho thái tử điện hạ, dù là trắc phi cũng đủ vinh dự rồi!”
Bạch Nhược Kỳ nghe những lời này, cằm khẽ nâng lên, trong lòng vô cùng đắc ý.
Nàng vẫn luôn cảm thấy bản thân nhất định sẽ trở thành thái tử phi, nghe đám thiếu nữ kia sùng bái thái tử như vậy, gương mặt nàng như sáng lên.
Thái tử chính là nhân trung chi long (1), chỉ có Bạch Nhược Kỳ nàng với xứng với thái tử!
Hiện giờ mọi người đều không xem trọng nàng, chờ đến lúc buổi tuyển phi yến này có kết quả, để xem những kẻ kia sẽ kinh ngạc và đố kỵ đến dường nào! Chỉ mới nghĩ vậy thôi tâm tình đã vô cùng sảng khoái!
Hoàng Nguyệt Ly đưa mắt nhìn nàng ta một cái, càng thêm khẳng định, Bạch Nhược Kỳ chắc chắn đã có chỗ dựa!
Sau một hồi ca ngợi, Tề Đường Nhi lại tiếp tục.
“Dự vương Lê Mặc Ảnh kế bên thái tử lúc nãy ở trong rừng đào mọi người cũng đã nhìn thấy rồi đúng không? Phong thái dung mạo của Dự vương tuyệt đối là không ai sánh được, nếu như không biết nội tình, chỉ nhìn thấy dung mạo và khí phách kia, thì ngay cả thái tử cũng không sánh được với Dự vương! Tiếc là... chỉ có thể nói là sinh mạng của Dự vương không được tốt!”
“Thì ra húy danh của Dự vương là Lê Mặc Ảnh, tên và người rất hợp với nhau!”
“Dự vương điện hạ quả thật quá tuấn mỹ...”
Mấy thiếu nữ bị dung mạo của Dự vương mê hoặc ngồi tiếc nuối không thôi.
“Như vậy thì sao chứ, lẽ nào ngươi muốn gả cho một kẻ phế vật?” Tề Đường Nhi lên tiếng hỏi.
Nghe thấy vậy, đám thiếu nữ kia lập tức trầm mặc.
“Vậy cũng phải...”
“Bỏ đi, ta vẫn thích thái tử điện hạ hơn, cho dù là làm trắc phi, hay thậm chí là thứ phi thì cũng tốt hơn gả cho Dự vương rất nhiều!”
Hoàng Nguyệt Ly cong khóe môi, để lộ ra nụ cười hạnh phúc khi thấy người gặp họa.
Không biết Dự vương nghe thấy những lời nghị luận này sẽ lộ ra bộ mặt như thế nào?
Có điều, bây giờ nàng mới biết nam nhân kia tên là Lê Mặc Ảnh...
Lúc đó, ý nghĩ đầu tiên hiện ra trong đầu nàng là: tên của hắn cũng có chữ “Ảnh”! Thật là trùng hợp!
Nhưng rất nhanh Hoàng Nguyệt Ly liền cố gắng vứt ý nghĩ đó ra khỏi đầu.
Nàng đang nghĩ gì vậy chứ? Tại sao hết lần này đến lần khác đều đánh đồng Dự vương với Mộ Thừa Ảnh, cũng bởi vì hai người họ có đôi mắt giống nhau sao? Nàng cần phải tỉnh táo lại!
Dự vương không phải là người thay thế của Mộ Thừa Ảnh!
Lúc này, Bạch Nhược Kỳ quay đầu lại, khóe miệng nhếch lên một nụ cười lạnh.
“Tam muội, ta vốn còn đang muốn biết hoàng thượng hôm nay tại sao lại triệu muội tiến cung, thì ra trong cung còn có một vị vương gia phế vật giống với muội, ha ha, hắn và muội thật xứng đôi! Phế vật... quả nhiên xứng với phế vật!”
Hoàng Nguyệt Ly sững sờ, sau đó nửa cười nửa không cất tiếng nói: “Nói như vậy, nhị tỷ đây là không vừa mắt Dự vương điện hạ?
***
(1) Nhân trung chi long: rồng trong biển người, ý chỉ người xuất chúng, cao quý.