Tà Đế Cuồng Phi: Phế Tài Nghịch Thiên Tam Tiểu Thư

Chương 249: Ai gia có lời muốn nói



Tình nghĩa lúc xưa với Bạch Lưu Phong, hoàng đế vẫn giữ trong lòng.

Hắn không muốn người ta nói hắn là một vị quân chủ qua cầu rút ván, vậy nên cho dù Bạch Lưu Phong đã mất tích nhiều năm, nhưng hoàng đế vẫn luôn muốn để con gái ruột của hắn lên làm thái tử phi.

Nhiều năm nay, hoàng hậu luôn ở bên cạnh hắn nói thêm vào, nói là thanh danh Bạch Nhược Ly rất xấu, hoàng đế tuy rằng có chút dao động, nhưng vẫn không quyết định hủy hôn. 

Hơn nữa, hôm nay hắn nhìn thấy nhi nữ của Bạch Lưu Phong lớn lên vô cùng đáng yêu xinh đẹp, khí chất tao nhã, lại còn giỏi đánh đàn, trừ chuyện không thể tu luyện ra, thật sự không có khuyết điểm nào cả. Vậy nên hoàng đế càng không thể nào đưa ra quyết định hủy hôn.

Có điều, Bạch Nhược Kỳ quả thực quá xuất sắc!

Mới mười lăm tuổi đã đạt Khí Huyền cảnh tầng thứ chín rồi! 

Nếu như có thể thuận lợi phát triển, thì khả năng trở thành cao thủ Tứ Trọng cảnh sẽ nắm chắc được tám phần!

Cao thủ trình độ này, rất hiếm người ở lại Nam Việt quốc, nếu như hiện tại không tranh thủ cơ hội, dùng hôn sự thay thái tử giữ Bạch Nhược Kỳ ở lại, thì sau này rất khó tìm được cơ hội nào tốt như vậy.

Thân là quân chủ, hắn phải suy nghĩ cho quốc gia... 

Hoàng đế cảm thấy rất khó xử, nhiều lần lời đã đến bên miệng nhưng sau đó lại nuốt ngược vào.

Thái hậu nhìn thấy sự do dự trong mắt của hoàng đế.

Bà tuy rằng tuổi đã cao, nhưng chuyện xảy ra ở rừng đào lúc sáng, bà vẫn còn nhớ rất rõ! 

Bạch Nhược Kỳ thực lực mạnh, thái hậu đương nhiên biết, để nàng ta làm thái tử phi chính là lựa chọn tốt nhất, nhưng trong lòng bà vẫn cảm thấy có chút khó chịu và bất an.

Nha đầu Bạch Nhược Kỳ này lòng dạ độc ác, ngay cả đường muội của mình cũng hãm hại, hơn nữa lại còn dùng thủ đoạn rất hèn hạ. Nha đầu nhân phẩm bất chính như vậy, nếu như gả vào trong cung, không biết hoàng cung sẽ loạn thành cái dạng gì!

Nhân phẩm như vậy, làm sao có thể trở thành quốc mẫu tương lai? Làm sao có thể trở thành tấm gương cho nữ tử toàn thiên hạ? 

Thái hậu nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng vẫn nhịn không được ho một tiếng: “Hoàng đế, người cứ vậy quyết định vị trí thái tử phi có phải hơi vội vàng rồi không?”

“Chuyện này... không biết mẫu hậu có ý kiến gì?”

Thái hậu liếc nhìn Bạch Nhược Kỳ một cái, sau đó nói: “Ai gia có lời muốn nói với hoàng thượng, vị trí thái tử phi cần thương lượng một chút rồi mới quyết định!” 

“Nhưng mà, mẫu hậu, Bạch gia nhị tiểu thư không những thiên phú xuất chúng, hơn nữa còn hiền lương thục đức, đúng là người thích hợp, người còn do dự gì nữa...”

Hoàng hậu nghe thấy vậy liền vội vàng nói chen vào.

Nghe ý thái hậu, dường như thái hậu muốn phản đối chuyện gả Bạch Nhược Kỳ cho thái tử. 

Như vậy sao được?

Bạch Nhược Kỳ xuất thân danh môn, thực lực bản thân lại mạnh mẽ, nếu như không gả cho thái tử, hoàng đế cũng sẽ nghĩ cách gả nàng cho một vị hoàng tử khác.

Nhưng mà hoàng hậu chỉ có một vị nhi tử đích thân sinh ra này, nếu như Bạch Nhược Kỳ gả cho người khác, thì sẽ uy hiếp đến địa vị của con trai bà. 

Cho nên thái hậu lập tức ngăn cản, muốn nhanh chóng quyết định chuyện hôn sự này.

Thế nhưng trong lòng hoàng đế cũng có chút dao động, do dự một chút, hoàng đế lên tiếng: “Mẫu hậu muốn nói gì?”

Thái hậu: “Ở đây người nhiều không tiện, chi bằng chúng ta tạm lui ra bàn bạc, sau đó hãy quay lại tuyên bố.” 

Hoàng đế gật đầu: “Vẫn là mẫu hậu suy nghĩ thấu đáo.”

Thái hậu và hoàng đế đứng dậy đi đầu, quốc sư cũng theo sau.

Hoàng hậu đang muốn đi thì đột nhiên nghe thấy tiếng thái tử: “Mẫu hậu...” 

Nhìn thấy ánh mắt mong chờ của nhi tử, hoàng hậu gật gật đầu: “Yên tâm, có mẫu hậu ở đây, con nhất định sẽ cưới được Bạch Nhược Kỳ!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.