Hoàng Nguyệt Ly nói rất có tình có lý, không ít người khẽ gật đầu đồng tình.
Đúng vậy, người là Bạch Nhược Kỳ đem tới, Bạch Nhược Kỳ đã tiết lộ cho hắn nghe bí mật của đường muội, cũng rất có khả năng đó!
Thái hậu khẽ gật đầu, nói: “Ly nha đầu nói có lý, ai gia cũng không nghĩ tới.”
Giọng bà trở nên nghiêm nghị, quay sang chất vấn: “Nhị vương, ngươi chỉ có chứng cứ này thôi sao? Chỉ dựa vào lời nói vớ vẩn này lại muốn đổ lỗi cho Bạch gia tiểu thư? Ngươi có biết dân thường đi đổ lỗi cho võ giả cao thủ sẽ mang tội danh như thế nào không? Hả?”
Nhưng đã lỡ nói rồi, hắn chỉ có thể giữ mồm giữ miệng đến cùng.
“Thái hậu nương nương, thảo dân thật sự không nói dối, là chính mắt thảo dân trông thấy! Nói ra thì thảo dân cũng tội ngàn lần đáng chết, lúc đầu vì để lừa lấy tiền mới tiếp cận tam tiểu thư, chẳng ai ngờ nàng lại đơn thuần như vậy, chỉ nghe vài đường mật của thảo dân đã bị lừa rồi, nên mới…”
Hắn vừa cúi lạy, vừa nhấn mạnh: “Thần không dám lừa gạt thái hậu, thảo dân chỉ thấy ngàn lần hối hận, thảo dân biết Bạch tiểu thư là một trong những người được tuyển làm Thái tử phi, thảo dân nhất định sẽ không làm chuyện khốn nạn thế này!”
Nghe đến ba từ “thái tử phi”, mặt thái tử ngày càng tối sầm lại.
Khó khăn lắm mới tìm thấy thái tử phi như ý nguyện, kết quả lại mất đi trinh tiết trước hôn nhân?
Ngay khi sự thật không phải như vậy, chỉ cần những tin đồn thất thiệt truyền ra bên ngoài, đã khiến hắn không ngước mặt lên được rồi!
Rõ ràng thiên tư của Hoàng Nguyệt Ly tốt như vậy, hắn không lỡ bỏ đi, rốt cuộc là bộ mặt hay lợi ích, thái tử đều khó lòng lựa chọn.
Bạch Nhược Kỳ cũng đứng bên đỡ lời: “Thái hậu nương nương, người đừng nghe những lời ngụy biện! Để kiểm chứng xem cô ta có thật sự mất trinh trước kết hôn hay không rất đơn giản, chỉ cần xem thủ cung sa (1) của ả còn không là được!”
Cô nhìn sang Hoàng Nguyệt Ly nhếch miệng: “Ngươi dám cuộn tay áo cho mọi người xem thủ cung sa của ngươi ở đâu rồi?”
Cô ta vẫn cho rằng, Hoàng Nguyệt Ly chắc chắn sẽ rất hoảng loạn, hoặc ít nhất sẽ tìm cách để trốn tránh.
Không ai biết, Hoàng Nguyệt Ly chỉ hai mắt nhìn cô như một kẻ ngốc, sau đó kéo tay áo lên một chút.
“Nhị tỷ, muội thật sự không biết tỷ đang nói cái gì? Tỷ nói gì đi chăng nữa cũng phải có chứng cứ chứ? Có những lời nói dối biết chắc sẽ bị bóc trần thì đừng nên nói chứ….”
Dưới cổ tay vừa trắng nõn vừa mảnh mai, dần hiện lên một vết bớt màu chu sa, trông đẹp lạ kì.
Mọi ánh mắt đổ dồn về phía Hoàng Nguyệt Ly, lại nhìn sang Bạch Nhược Kỳ, đều rất trông chờ.
“Bạch Nhược Kỳ điên rồi sao…”
“Nghe cô ta nói chắc như đinh vậy, ta còn tưởng có bằng chứng gì hay ho chứ, ít nhất cũng phải có chứng cứ giả gì chứ? Đây đều là gì đây?”
“Đúng là một màn kịch hỗn loạn! Bạch Nhược Kỳ hôm nay làm tôi cười chết mất!”
Bạch Nhược Kỳ không dám tin nhìn chằm chằm vào cánh tay Hoàng Nguyệt Ly, mắt càng ngày mở càng to, đột nhiên hét lớn lên.
“Không thể nào, chuyện này không thể nào? Đây chắc chắn là sau đó ngươi đã lén nghĩ cách khắc lên lại, đây là thủ cung sa giả tạo! Ngươi sớm đã mất đi trinh trắng, chính mồm nhị vương đã nói với ta!”
“Thật sao?” Hoàng Nguyệt Ly lạnh lùng nhếch miệng, “Ngươi nói giả thì là giả sao? Mọi người đều có mắt, sự thật bày ra trước mắt, tỷ còn muốn ngụy biện? Vậy thì để ta nói, nhị vương là do tỷ chèn ép, mới đến đây nói năng xằng bậy hạ nhục ta!”
“Nực cười! Ngươi có chứng cứ gì nói ta dựng chuyện?” Bạch Nhược Kỳ nổi giận nói.
***
(1) Thủ cung sa: là dấu vết màu đỏ trên tay để chứng tỏ người con gái còn trinh tiết.