Tà Đế Cuồng Phi: Phế Tài Nghịch Thiên Tam Tiểu Thư

Chương 46: Độc miệng, tìm đánh



Hoàng Nguyệt Ly cảm thấy hắn nói có điểm quái lạ, nhưng không nghĩ nhiều.

Nàng tiếp nhận chén trà, nhìn thoáng qua, ánh mắt sáng lên.

"Trà Đan Minh Thảo?"

Đan Minh Thảo (丹明草) là một loại dược thảo thuộc tính hỏa cấp 3, tuy rằng thuộc hỏa, nhưng uống vào lại rất nhẹ nhàng, cho nên thường được làm thành trà, là một loại thức uống bổ dưỡng yêu thích hằng ngày của võ giả thuộc tính hỏa.

Luyện khí sư đặc biệt chào đón và yêu thích loại thảo dược này.

Hoàng Nguyệt Ly uống một ngụm trà, ngước nhìn nam nhân đối diện.

Người nam nhân này cũng không phải thuộc tính hỏa, càng không phải là luyện khí sư, lại đem trà Đan Minh Thảo lên trên xe ngựa, rõ ràng là đang lấy lòng nàng.

Hơn nữa thái độ không rõ ràng vừa rồi của hắn đối với nàng, không phải là...... là coi trọng nàng đi?

Trong tâm Hoàng Nguyệt Ly đang cân nhắc, nhưng trên mặt cũng không biểu hiện ra ngoài.

Không lâu sau, xe ngựa đã dừng lại ở cửa biệt viện Võ Uy Hầu phủ.

Hoàng Nguyệt Ly gấp không chờ nổi kéo cửa xe ra, chuẩn bị xuống xe.

"Các chủ đại nhân, cảm tạ sự hiếu khách của ngươi hôm nay. Ta nhất định sẽ nỗ lực nghiên cứu đạo luyện khí, tranh thủ sớm ngày thăng tiến, ngươi yên tâm đi! Trước khi ta thăng tiến, sẽ không quấy rầy ngươi, ngươi cũng không cần quấy rầy ta tu luyện, chúng ta hãy chia tay ở đây!"

Nam nhân duỗi tay, bắt lấy cổ tay nàng.

"Xe ngựa còn chưa hoàn toàn dừng lại, gấp cái gì? Vạn nhất rơi ngã thì sao? Đã đủ xấu, nếu lại rơi ngã phá tướng, thật sự gả không nổi."

"Quan! Ngươi! Rắm! Sự!"*

(!!!!: Đóng cái mông của ngươi! Nghĩa: Không có gì lên quan đến ngươi!)

Thật sự đủ!

Nam nhân tên gọi "Độc miệng", biệt danh là "Tìm đánh" hay sao?

Quả thực giống như một kẻ không biết xấu hổ là Mộ Thừa Ảnh kia! Đúng là gặp quỷ!

Nàng trời sinh có tính cao ngạo, nếu như thay đổi là một nam nhân khác, dám động tay động chân đối với nàng như vậy, còn nói năng lỗ mãng, sớm đã bị nàng chỉnh đến nỗi người không ra người quỷ không ra quỷ.

Đáng tiếc, thực lực hiện tại của nàng lại không bằng người!

Thậm chí còn bực mình hơn nữa chính là, nam nhân này hiển nhiên cũng hiểu rõ điểm này, vì thế hoàn toàn không hề sợ hãi.

Hắn nắm tay Hoàng Nguyệt Ly, hộ tống nàng đến cửa biệt viện mới dừng bước.

"Yên tâm, huyền khí của ngươi ở trong tay bổn toạ, nhất định có thể bán ra với giá tốt." Hắn duỗi tay nhẹ nhàng gạt sợi tóc của nàng, "Chờ tin tức tốt của ta."

"Đã biết, tạm biệt!"

Hoàng Nguyệt Ly mở tay ra khỏi bàn tay của hắn, xoay người đi vào biệt viện, thậm chí đầu cũng không thèm quay lại.

Nam nhân nhìn bóng dáng nàng, bất đắc dĩ lắc lắc đầu, thở dài: "Sao mà ngạo kiều* như vậy?"

*Ngạo kiều (傲娇): ý là kiêu ngạo bên ngoài, đáng yêu bên trong. (ngạo trong ngạo mạn, kiều: mềm nại đáng yêu)

Với thực lực thiên phú của hắn, thân phận địa vị, cùng với khuôn mặt tuấn mỹ này, từ trước đến nay luôn được nữ nhân hoan nghênh, bao nhiêu công chúa xuất thân cao quý đều chủ động ngã vào hắn.

Hắn lần đầu tiên chủ động gây thiện chí với nữ hài tử, còn tưởng rằng nhất định sẽ thành công bắt giữ.

Không nghĩ tới Hoàng Nguyệt Ly không cho hắn mặt mũi như vậy, khiến hắn trực tiếp đánh một cái đinh trong nỗ lực của mình.

Nhưng, chính bởi vì như vậy, mới càng khiến cho hắn có hứng thú hơn.

......Edit & Dịch: Emily Ton.....

Khi Hoàng Nguyệt Ly trở lại biệt viện, tâm tình vẫn không tốt lên.

Nàng cảm thấy mình hôm nay ra cửa không xem hoàng lịch, thật là một thất bại lớn!

Vốn dĩ gửi bán huyền khí chỉ là một việc nhỏ vô cùng đơn giản, không nghĩ rằng lại trêu chọc đến một nam nhân cường thế như vậy, thật sự là một rắc rối lớn!

Xem ra, trong khoảng thời gian này nàng nên tận lực ru rú trong nhà, tránh khỏi hắn.

Dù sao chỉ cần bán được huyền khí, nàng thu đủ thảo dược, giải quyết vấn đề không thể tu luyện, sẽ tính toán bế quan một thời gian ở biệt viện, tăng thực lực lên, đến lúc đó cũng không cần cùng nam nhân thần bí kia giao tiếp.

Nhưng không nghĩ tới, nàng mới vừa vào cửa chưa được bao lâu, liền có người tới gõ cửa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.