Bạch Nhược Kỳ tức giận run lên, nhưng cuối cùng vẫn nhớ rõ mình đang ở trước mặt Hầu gia, muốn duy trì hình tượng thục nữ của mình.
Nàng hung hăng trừng mắt liếc nhìn Hoàng Nguyệt Ly một cái, xoay người về phía Bạch Lưu Cảnh khóc lóc kể lể nói: "Cha, ngươi cần phải làm chủ cho nữ nhi!"
Bạch Lưu Cảnh thấy thời điểm khi Hoàng Nguyệt Ly vào cửa, ngay cả nhị thúc là hắn cũng không để vào mắt, sớm đã tức giận không thể át xuống.
Hiện tại nhìn đến nữ nhi mà mình thích nhất sưng to đầy mặt, bộ dáng ủy khuất do bị thương, tức giận đập bàn một cái, khiến ly trà trên bàn đều bị văng xuống mặt đất, tan vỡ.
"Bạch Nhược Ly, ngươi quỳ xuống cho ta!"
Bạch Lưu Cảnh mang vẻ mặt nghiêm khắc nói.
Nếu như trong dĩ vãng, nhìn thấy tư thế này, Bạch Nhược Ly sớm đã sợ tới mức hai chân nhũn ra, quỳ rạp xuống đất.
Tuy nhiên, trong mắt của Hoàng Nguyệt Ly bây giờ, cảnh này thật quá buồn cười.
Nàng cười cười, nhẹ nhàng lắc đầu, nói: "Nhị thúc, ngươi đang nói chuyện với ta sao?"
Bạch Lưu Cảnh cả giận nói: "Không phải nói chuyện với ngươi, thì đang nói chuyện với ai? Còn không quỳ xuống cho ta! Đây là quy củ mà ngươi nói chuyện với trưởng bối sao?"
Hoàng Nguyệt Ly không chút hoang mang nói: "Nhị thúc, ngươi đang nói là ta không hiểu quy củ sao? Nhưng ta nghĩ không rõ ràng tình huống chính là ngươi đi? Ta chính là quận chúa do Hoàng Thượng thân phong, luận về tước vị, còn cao hơn so với Hầu tước của ngươi, ngươi hẳn là nên hành lễ với ta, đúng không?"
"Không có lý nào như vậy!"
Bạch Lưu Cảnh không nghĩ tới, Hoàng Nguyệt Ly sẽ cự tuyệt, sửng sốt trong chốc lát, ngay sau đó tái mặt nói: "Ta chính là trưởng bối của ngươi! Bắt ngươi quỳ xuống thì lập tức quỳ xuống, còn dám ngụy biện?"
"Trưởng bối? Ngoài ra, nhị thúc ỷ mình là trưởng bối của ta, chiếm tất cả tài sản do cha mẹ ta lưu lại. Trưởng bối có lòng tốt lại lương thiện như vậy, nếu như truyền ra ngoài, mọi người nhất định sẽ đều tán dương nhị thúc, là người có tình có nghĩa đi?"
"Ngươi!"
Bạch Lưu Cảnh nhất thời nghẹn lời.
Hắn không nghĩ tới, Hoàng Nguyệt Ly sẽ nhắc tới sự tình gia sản! Việc này, đương nhiên là khiến hắn đuối lý, nhưng đã qua nhiều năm như vậy, Bạch Nhược Ly chưa từng đưa ra bất cứ dị nghị gì!
Hắn có thể chiếm cứ tài sản do Bạch Lưu Phong lưu lại, chủ yếu là khi dễ Bạch Nhược Ly lúc ấy tuổi còn nhỏ, không hiểu chuyện.
Sau này tuy rằng nàng đã trưởng thành, nhưng ở trong Hầu phủ mọi người lại cố tình ức hiếp, trở nên nhát gan và sợ phiền phức. Hơn nữa, nàng lại là một phế vật, không ai đem lời nàng nói để ở trong lòng, dần dà, nàng cũng không dám đối nghịch với Bạch Lưu Cảnh.
Rốt cuộc, điều gì đã xảy ra với nha đầu này?
Hôm nay không chỉ thay đổi khí thế cả người, mà còn mỗi một câu đều đánh thẳng vào điểm chính!
Hoàng Nguyệt Ly làm lơ với ánh mắt muốn giết người của hắn, chính mình đi tìm ghế và ngồi xuống, tự mình rót một ly trà.
Nàng tủm tỉm cười nói: "Thành thật mà nói, quận chúa này của ta, có thể tiến cung bất cứ lúc nào. Khi còn nhỏ, Hoàng Thượng và Thái Hậu nương nương đều thực sự đối đãi với ta không tồi, đã qua nhiều năm như vậy ta cũng chưa tiến cung thỉnh an, cũng không thể chấp nhận được. Cũng là lúc nên tìm một thời điểm, tiến cung thăm hỏi Thái Hậu lão nhân gia, thông báo cho nàng biết những gì ta đã trải qua mấy năm nay......"
Lời vừa nói ra, trái tim Bạch Lưu Cảnh lập tức nhảy lên một chút.
Sự tình hắn ức hiếp Bạch Nhược Ly, tự nhiên đều là giấu trong cung.
Năm đó Bạch Lưu Phong thân là đệ nhất cao thủ Nam Việt Quốc, không chỉ có chiến công hiển hách, hơn nữa đã cứu mạng hoàng đế rất nhiều lần!
Tuy rằng hắn đã mất tích, nhưng hoàng đế vẫn nhớ tới tình bạn cũ, mấy năm nay đều tìm mọi cách quan tâm đối với Võ Uy Hầu phủ, cũng là xem trọng tình nghĩa với Bạch Lưu Phong năm đó.
Nếu như để trong cung biết, hắn thật ra vẫn luôn ngược đãi nữ nhi duy nhất của Bạch Lưu Phong, nói không chừng mặt rồng thật sự sẽ tức giận!