Nghe được lời này, Bạch Lưu Cảnh bỗng nhiên nhớ tới một sự kiện.
Bạch Nhược Kỳ luôn nhắc tới, Hoàng Nguyệt Ly đã dùng yêu pháp để đả thương nàng, nhưng điều này rõ ràng là không có khả năng.
Khả năng xảy ra nhiều hơn là Hoàng Nguyệt Ly đã dùng huyền khí đẳng cấp cao nào đó.
Nhưng tiểu nha đầu này có thể có thứ gì tốt? Khẳng định là do Bạch Lưu Phong lưu lại!
Từ sau khi Bạch Lưu Phong mất tích, Bạch Lưu Cảnh đã nhiều lần thẩm vấn Bạch Nhược Ly, muốn tìm tất cả các loại đan dược và huyền khí mà Bạch Lưu Phong để lại, nhưng căn bản không tìm được bất cứ manh mối nào.
Bộ dáng của Bạch Nhược Ly lại hoàn toàn yếu đuối khiếp đảm, không giống như là đang nói dối, Bạch Lưu Cảnh cũng chỉ có thể từ bỏ.
Hiện tại nghĩ đến, tiểu nha đầu này sở dĩ đột nhiên trở nên cường thế lợi hại như vậy, chẳng lẽ là bởi vì...... nàng đã tìm được di sản mà Bạch Lưu Phong lưu lại?
Nghĩ đến đây, ánh mắt Bạch Lưu Cảnh có biến hóa.
Nếu trong tay tiểu nha đầu này, thực sự có vật mà Bạch Lưu Phong lưu lại, vậy hắn nhất định phải nghĩ ra biện pháp để đoạt về tay!
Cho nên, việc cấp bách, là thuận nước đẩy thuyền, trước tiên phải đuổi tiểu nha đầu này đi khỏi biệt viện, sau đó hắn mới chậm rãi điều tra, tìm ra từng vật mà Bạch Lưu Phong lưu lại!
Bạch Lưu Cảnh bày ra một bộ biểu tình trách trời thương dân, cảm thán nói: "Ai, Kỳ nhi, ngươi nói đúng! Đại ca ta thật là đi quá sớm...... Ly nhi đáng thương, từ nhỏ đã không có cha mẹ......"
Đang nói, hai mắt hắn rưng rưng, tựa hồ như sắp rơi nước mắt.
Sau một lúc lâu, hắn mới xoa xoa khóe mắt, tiếp tục nói: "Ly nhi, ngươi gần đây...... nên đi cùng Tứ muội ngươi tới thôn trang một thời gian đi!"
"Nga?" Hoàng Nguyệt Ly cười như không cười nhìn hắn một cái.
Bạch Lưu Cảnh bị ánh mắt sắc bén thâm trầm kia đảo qua, dù không đến nơi nhưng vẫn có cảm giác hãi hùng khiếp vía.
Hắn rùng mình trong lòng, có chút bất ngờ.
Tiểu nha đầu này rõ ràng là một phế vật không thể tu luyện, vì sao ánh mắt lại lạnh lùng đáng sợ như vậy. Thực chất, phảng phất giống như là một tuyệt thế cao thủ có thần thức cường đại, khiến người không dám nhìn thẳng......
Nhất định là ảo giác đi.
Bạch Lưu Cảnh lấy lại bình tĩnh, tiếp tục bày ra một nụ cười ân cần nhất của mình, nói: "Ly nhi, ngươi đừng hiểu lầm, nhị thúc không có ý trách ngươi! Chẳng qua, ngày đó ngươi hẹn hò với nam nhân bên ngoài ở hậu viện, người nhìn thấy một màn kia thật sự là quá nhiều...... nếu tin đồn lan truyền rộng rãi ra ngoài, ngươi sẽ không thể làm người ở kinh thành. Nhị thúc cũng là vì muốn tốt cho ngươi, để ngươi tránh một thời gian ở thôn trang trước, chờ sự tình qua đi, ngươi có thể lại quay về!"
Hoàng Nguyệt Ly cười cười, nói: "Phải không? Nhưng, ta nghe người ta nói, chỉ có cô nương mắc sai lầm, mới được gửi đến thôn trang, nhị thúc...... Không phải là ngươi ghét bỏ chất nữ nhi (cháu gái) đi?"
Bạch Lưu Cảnh nhanh chóng cười gượng nói: "Sao có thể được? Ly nhi, ngươi suy nghĩ quá nhiều!"
Nói thật, hắn là hận không thể trực tiếp đuổi nha đầu chướng mắt này đi.
Nhưng, nha đầu này hiện tại đã trở nên thông minh hơn, để phòng ngừa nàng đi ra ngoài nói bừa, hắn không thể làm những việc giống như trước đây, quát mắng với nàng, chỉ có thể nhặt lời nói hay, hy vọng có thể lừa được nàng.
Phu nhân Hầu gia cũng hát đệm, nói: "Đúng vậy, Ly nhi, nhị thúc ngươi chính là thân nhân thân nhất của ngươi, sao có thể sẽ hại ngươi đây? Tuổi ngươi còn nhỏ, không hiểu chuyện, không biết loại gièm pha này, đối với cô nương chưa lấy chồng như ngươi, ảnh hưởng lớn bao nhiêu! Đây đều là vì tương lai của ngươi!"
Ngay cả Bạch Nhược Kỳ cũng nói: "Tam muội, cha nương đều có lòng tốt, sao ngươi có thể không cảm thấy cảm kích?"
Ba người một đáp một xướng, tận tình khuyên bảo Hoàng Nguyệt Ly, phảng phất như nếu nàng không đáp ứng, chính là một kẻ vong ân phụ nghĩa, lòng lang dạ sói!
Hoàng Nguyệt Ly bưng chén trà, vừa uống trà, vừa nhìn xem biểu diễn tuyệt vời của một nhà ba người cùng hợp xướng.
Thẳng đến khi bọn họ diễn xong, nàng mới chậm rãi mở miệng.