Nhưng, có nghe nói Bạch Nhược Ly có phụ thân là đệ nhất cao thủ Nam Việt Quốc, theo lý thuyết, như thế nào cũng không nên là một phế vật mới đúng.
Rốt cuộc đã xảy ra vấn đề ở đâu?
Trong đầu Hoàng Nguyệt Ly hiện lên vô số đan phương cấp cao nhất có thể trị liệu thể chất phế vật này, nhưng đều cảm thấy không áp dụng được.
Ngay lúc nàng đang rối rắm, bỗng nhiên một đạo thanh âm quỷ dị như sấm sét vang lên.
Hoàng Nguyệt Ly choáng váng một trận, qua hồi lâu, nàng mới phát hiện mình đang ở trong một căn phòng cổ xưa, trước mắt là một ngọn lửa lớn đang cháy hừng hực.
Trung tâm của ngọn lửa, là một hình ảnh hư ảo rất lớn.
Hoàng Nguyệt Ly mở to hai mắt nhìn, phát hiện đây là —— một con thần thú phượng hoàng trong truyền thuyết chỉ có Thần giới mới có!
Những cánh chim màu vàng mở ra, cơ hồ như muốn phá vỡ phiến không gian này, nhẹ nhàng vẫy cánh, mang theo khí nóng rực, thiêu đốt giống như thủy triều mãnh liệt tràn đến, làm người thở không nổi.
Phượng hoàng ngẩng đầu, phát ra một trận thanh âm hí vang rắt réo, lảnh lót mà lại uyển chuyển, tràn ngập uy áp mãnh liệt.
Ngay sau đó, hư ảnh của phượng hoàng dần dần thu nhỏ lại, kim quang chợt lóe, biến thành một nam nhân trẻ tuổi mặc trường bào màu vàng.
Hắn có một gương mặt tuấn mỹ gần như yêu nghiệt, màu da trắng nõn như ngọc, một đôi mắt đào hoa vô cùng tinh xảo, xứng với mũi thẳng cùng môi mỏng thanh lãnh, khuôn mặt cơ hồ tìm không ra tì vết.
Trường bào trên người hắn chỉ là tùy ý khoác lên, ngực rộng mở, lộ ra một tảng ngực lớn, tràn ngập khí chất lười biếng.
Nhưng Hoàng Nguyệt Ly vừa rồi đã nhìn qua hư ảnh phượng hoàng kiêu ngạo bá đạo kia, đương nhiên biết, nam tử này hơn phân nửa chính là hóa thân của phượng hoàng kia, thực lực mạnh mẽ, tuyệt đối không giống như thoạt nhìn trước mắt như vậy, là một vẻ đẹp vô hại.
Nam tử nhìn Hoàng Nguyệt Ly, trong mắt hiện lên một tia bất mãn.
"Nữ nhân, ngươi không có một chút ngưỡng mộ nào đối với bản tôn hay sao?"
"Ha?" Hoàng Nguyệt Ly thật sự hơi sửng sốt.
Nam tử lại nói: "Bản tôn phong độ nhẹ nhàng như vậy, nam nhân tiêu sái lỗi lạc, chẳng lẽ không phải là trong cuộc đời ngươi ít nhìn thấy hay sao?"
Hoàng Nguyệt Ly không còn lời để nói, sau một lúc lâu mới nói: "Gặp qua tự kỷ, chưa từng thấy qua không biết xấu hổ như vậy......"
Phượng hoàng biến thành nam tử, tuy rằng đúng là tuấn mỹ phi phàm, nhưng muốn nói là cuộc đời nàng ít thấy, thì còn chưa tính đến.
Kiếp trước trong Đế Lăng thành, có mười đại mỹ nam, mỗi người phong tư trác tuyệt, mà Mộ Thừa Ảnh càng là đứng hàng đệ nhất.
Nam tử thay đổi sắc mặt, hai mắt thu hẹp lại.
"Nữ nhân, ngươi dám bất kính đối với bản tôn? Ngươi có biết rằng, nếu bản tôn muốn giết ngươi, chỉ đơn giản giống như bóp chết một con......"
"...... kiến......"
Nam tử nguyên bản khí thế hơn người, nhưng lời mới nói được một nửa, đột nhiên dừng lại, ngay cả biểu tình cũng thay đổi, trở nên chậm chạm hơn.
Hoàng Nguyệt Ly kinh ngạc hỏi: "Uy, ngươi làm sao vậy?"
"Ta......"
Trong khi Hoàng Nguyệt Ly đang trợn mắt há hốc mồm nhìn chăm chú, nam tử phượng hoàng phóng túng ngạo kiều (ngạo trong ngạo mạn, kiều: yêu kiều) bằng tốc độ mắt thường có thể thấy được, từng chút thu nhỏ lại, biến lùn, ngay cả trên gương mặt đều có biến hóa.
Cuối cùng, biến thành một tiểu nam hài cao bằng ba cái đầu, trên mặt mơ hồ còn có thể nhìn ra hình dáng yêu nghiệt vừa rồi, nhưng hai mắt to ngập nước, khuôn mặt nhỏ phì nộn đô đô, lại nói rất rõ ràng: thân yếu, mềm, dễ đẩy ngã! Thanh thuần, đáng yêu, làn da tốt!
Tiểu hài tử cúi đầu nhìn tay nhỏ của mình, tức muốn hộc máu kêu lên: "Dựa vào, ta rõ ràng cả ngày hút huyền khí, sao chỉ đủ duy trì trong chốc lát như vậy, đã biến trở về rồi!"
Hoàng Nguyệt Ly nghe vậy, hơi hơi nhướng mày, khom lưng nhấc cổ áo tiểu hài tử, nói: "Được a, nguyên lai ngươi là một tiểu thí hài đang làm trò quỷ, ta đã nói, vì sao ta tu luyện cả ngày, một chút huyền khí cũng đều không cảm ứng được!"