Tà Đế Cuồng Phi: Quỷ Vương Tuyệt Sắc Sủng Thê

Chương 67: 67: Mê Cục Ngầm 3




Trong Vi Lan Cư, Ngọc Trúc cau mày nói: “Tiểu thư, sao người biết phu nhân nhất định sẽ kéo An di nương vào?”Thẩm Thanh Hi khẽ cười một tiếng: “An di nương là mẹ đẻ của nhị đệ, mà phu nhân là người biết lợi dụng lòng ngươi nhất.

Mấy lần trước đều là người bên cạnh bà ta làm, mặc dù sau đó bà ta được phụ thân bảo vệ nhưng cuối cùng vẫn liên lụy bà ta vào trong Phật đường hối lỗi.

Bây giờ nếu bà ta vẫn ra mặt, chắc chắn lão phu nhân và phụ nhân sẽ nghi ngờ, vậy thì An di nương sẽ trở thành lựa chọn tốt nhất.”Tĩnh Nương gật đầu nói: “An di nương là mẹ đẻ của Nhị thiếu gia, nếu Nhị thiếu gia thật sự xảy ra chuyện thì An di nương sẽ là người đầu tiên muốn liều mạng với người lòng dạ độc ác kia, vì vậy chắc chắn phu nhân sẽ kéo An di nương vào cuộc.”Ngọc Trúc nắm chặt nắm tay: “May là lúc trước chúng ta để cho An di nương nhìn thấy rõ bộ mặt thật của phu nhân.”Tĩnh Nương cũng nói: “Đúng vậy đó, nếu không thì e là An di nương cũng không tin, dù sao cũng là mẹ con ruột.Hai người nói chuyện nhưng Thẩm Thanh Hi lại trầm mặc không nói, Tĩnh Nương vội hỏi: “Tiểu thư, người đang nghĩ gì vậy?”Thẩm Thanh Hi đứng dậy đi tới trước cửa sổ: “Ta đang nghĩ xem rốt cuộc phu nhân muốn làm gì.


Hoằng Ca Nhi bị bệnh, lại còn bị cảm nắng, hôm nay Vệ ma ma nói vậy thì e là muốn đẩy trách nhiệm Hoằng Ca Nhi bị cảm nắng lên người ta rồi, nhưng chuyện này tuyệt đối không thể nào đơn giản như vậy được.”Người ác độc như Hồ thị chỉ muốn hại nàng thân bại danh liệt, chết ngay tại chỗ, sao có thể dùng lý do hời hợt như thế để vu oan cho nàng được chứ? Làm vậy hoàn toàn không phải tác phong của Hồ thị.Tĩnh Nương và Ngọc Trúc liếc nhìn nhau, hai người họ cũng không nghĩ ra được.

Một lát sau, Ngọc Trúc hỏi: “Tiểu thư, rốt cuộc Nhị thiếu gia bệnh thật hay là giả vậy? Rốt cuộc phu nhân muốn để Nhị thiếu gia “bệnh” đến khi nào?”Ấn đường của Thẩm Thanh Hi giật một cái: “Mấy ngày nay các ngươi cố gắng nhìn chằm chằm vào người bên cạnh phu nhân, người bên cạnh Nhị tiểu thư cũng không được bỏ qua.

Nhìn xem bọn họ đi làm gì, có ra khỏi phủ hay không, có tìm người nào hay có mang vật gì ra ngoài không.”Ngọc Trúc lại hỏi: “Tiểu thư có muốn đi tìm An di nương không?”Thẩm Thanh Hi lắc đầu: “Không thể.

Bây giờ đi tìm An di nương sẽ chỉ lộ ra sơ hở của chúng ta, e là chỉ ép phu nhân ra tay độc ác hơn mà thôi, có thể sẽ liên lụy đến tính mạng của nhị đệ.”Sau khi dặn dò xong, trong lòng Thẩm Thanh Hi vẫn không yên.


Ngày hôm sau, Thẩm Thanh Hi đi tới Hà Hương Viên thăm Thẩm Gia Hoằng nhưng không ngờ lại bị Hồ thị cự tuyệt ngoài cửa.

Trong lòng Thẩm Thanh Hi càng bất an, lúc ra khỏi Hà Hương Viên lại vòng tới Chỉ Thủy Cư.Đến Chỉ Thủy Cư, lão phu nhân nghe nói Hồ thị không cho thăm thì chỉ cho là Thẩm Gia Hoằng bệnh nặng nên lập tức vô cùng lo lắng, Thẩm Thanh Hi an ủi một hồi lâu mới làm lão phu nhân yên tâm vài phần.

Chờ lúc ra khỏi Chỉ Thủy Cư, Ngọc Trúc lập tức bước nhanh tới.Thẩm Thanh Hi đi tới chỗ vắng người, Ngọc Trúc thấp giọng nói: “Tiểu thư, ta nhìn thấy Bảo Yến bên cạnh phu nhân vừa mới ra ngoài về, bây giờ còn sớm thì đã nói rõ là lúc nàng ta ra ngoài còn sớm hơn, e là trời còn chưa sáng đã ra ngoài rồi.”Ánh mắt Thẩm Thanh Hi thâm trầm, chẳng mấy chốc nàng đã hạ lệnh: “Tìm cách lấy thuốc mà phu nhân cho Nhị thiếu gia uống cho ta xem, nếu không có thuốc thì cặn thuốc cũng được.”Ngọc Trúc và Tĩnh Nương đều khó hiểu, Thẩm Thanh Hi nói: “Nhất định phải làm việc cẩn thận, ta muốn xem rốt cuộc phu nhân đang làm trò quỷ gì.”Bây giờ Thẩm Thanh Hi đã sớm trở thành chủ tử mà Tĩnh Nương và Ngọc Trúc tôn sùng và kính phục.

Vì sao Thẩm Thanh Hi lại an bài như thế đương nhiên cũng không cần hỏi nhiều, nàng tự có dụng ý mà đám hạ nhân bọn họ không nghĩ ra được, vụ tính toán Hồ thị lần trước chính là ví dụ tốt nhất.Vì vậy, Ngọc Trúc mua được một tiểu nha đầu ngoài Hà Hương Viên giúp đã tìm hiểu, nhưng làm nàng ấy bất ngờ là không chỉ không thấy được thuốc của Thẩm Gia Hoằng mà ngay cả cặn thuốc cũng không tìm được…Đêm đó, Ngọc Trúc bất đắc dĩ nói: “Tiểu thư, nha đầu kia nói cả ngày nàng ta canh giữ ngoài viện của Nhị thiếu gia nhưng chưa bao giờ thấy ai đổ cặn thuốc ra.


Đã hai ngày rồi, trời nóng như vậy, nếu không đổ cặn thuốc ra thì e là đã bốc mùi rồi.

Sao phu nhân lại giữ cặn thuốc lại trong phòng chứ?”Thẩm Thanh Hi nghe xong, trong lòng thầm kêu không ổn!.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.