Ta Đi Rồi

Chương 21



Edit: Mùa Thu Của Cỏ Dại

9.

Tôi há miệng, muốn từ chối, nhưng không thể nào nói nên lời.

Ngừng lại một lát, tôi cúi đầu dưới ánh mắt của cô ấy, thật lâu sau đó thì thầm, thành thật nói: "Em không biết."

Tôi nhìn xuống đầu ngón tay của tôi, nhìn chằm chằm vào đầu ngón tay ửng đỏ, nói: "Em không biết phải nói gì."

Cô ấy trầm mặc trong giây phút hiếm hoi, lập tức dịu giọng, ngồi xuống bên cạnh tôi, hỏi: "Hay là bởi vì Chu Tri Lâm? ”

Tôi không nói gì, vì vậy cô ấy coi như tôi mặc định, mở miệng muốn khuyên tôi, lời vừa ra, tôi ngẩng đầu lên, nói với cô ấy: "Không phải anh ta."

Hôm nay lần đầu tiên tôi nhìn thẳng vào mắt cô ấy, rõ ràng trong mắt cô ấy nhìn thấy hình ảnh phản chiếu của tôi: "Không phải vì Chu Tri Lâm. ”

Đột nhiên, tôi bất giác nghĩ đến Chu Tri Viễn. Ánh mắt của anh ta hình như cũng là như vậy, sạch sẽ trong suốt, lúc nhìn về phía tôi tràn đầy bóng hình của tôi, phảng phất chỉ có thể dung chứa một mình tôi.

"Không phải Chu Tri Lâm sao?" Chị tôi dường như có chút nghi hoặc, dừng lại một lúc sau mới mang theo chút do dự hỏi: "Đó là... người mới? ”

" Em nghiêm túc, nhưng không được đáp lại tình cảm?"

Tôi thật sự không biết nên nói như thế nào, chống lại ánh mắt của cô ấy nhìn tôi như nhìn quái vật, tôi liền hiểu được, cho dù nói ra, cũng không thể giải thích rõ ràng.

"Không" Tôi muốn chuyển đề tài này, nhẹ nhàng định tiết lộ, chỉ là ý đồ quá lộ liễu, cho nên không những không thể như ý nguyện, ngược lại càng khiến cô ấy tò mò, giống như nhất định phải phá vỡ song sắt hỏi đến cùng.

Tôi sững sốt một lúc, nuốt lại những lời từ chối vào bụng, quay đầu lại, và nói: "Không phải là một người mới."

10.

Những lời này của tôi vừa ra khỏi miệng, sắc mặt của cô ấy trở nên kỳ quái, tựa hồ đang suy nghĩ cái gì, do dự muốn nói, nhưng cuối cùng vẫn không nói ra.

Tôi nhìn được cô ấy nghĩ gì, giật khóe miệng, sau đó nói: "Chu Tri Viễn chết rồi, chị biết không? "

Không khí trở nên yên tĩnh, cô ấy dường như không biết phải nói gì, đôi môi hơi hé mở, hồi lâu mới "ha" một tiếng, nói: "Chết rồi sao? "

"Sao lại..." Cô ấy không nói tiếp, còn lại sự yên tĩnh.

Nhiệt độ điều hòa không khí trong văn phòng bật rất cao, "ù ù" hoạt động, khiến cho tôi cảm thấy ồn ào.

"Không có gì," tôi cười cười, giọng điệu mang theo sự thờ ơ nói với cô ấy: "Chị, chị biết em không thích anh ta. ”

"Suy cho cùng cũng là một con người" Cô có vẻ tiếc nuối, nhưng thực ra cô ấy lãnh đạm hơn bất kỳ ai.

Tôi gật đầu, đồng ý với câu nói của cô và nói,: "Cho nên, em vẫn ổn."

Cũng giống như lời chị tôi nói, chẳng qua thì dù anh ta có thế nào, thì anh ta cũng từng sống bên cạnh tôi lâu như vậy, cho nên có chút không thích ứng cùng choáng váng cũng là chuyện bình thường.

Không ai không thể sống nếu thiếu một ai đó, huống hồ anh ta đối với tôi mà nói, là một người không quan trọng.

Thay vào đó, tôi có lẽ ghét anh ta.

Phải công nhận, anh ta chính là vật cản lớn nhất trong mối quan hệ giữa tôi và Chu Tri Lâm, từ lâu tôi đã nghĩ nếu như anh ta không xuất hiện thì tôi đã sớm được như ý nguyện, thành công thu hút sự chú ý và tình yêu của Chu Tri Lâm.

Nói tôi ích kỷ cũng được, lạnh lùng cũng được, tôi không phủ nhận điều đó.

Không cười to sau khi anh ta chết, cũng là tôi đã niệm tình những năm tháng đó, lưu lại cho anh ta thể diện lớn nhất.

Nghĩ tới đây đã cảm thấy buồn cười không chịu nổi, không hiểu sao Chu Tri Lâm lại nói lời cầu xin tôi với giọng điệu đường hoàng như vậy.

Giống như nhất định phải bắt tôi bày tỏ nỗi tiếc thương vô hạn cho cái chết của anh ta, thì mới coi như tôi đã cho Chu Tri Viễn thể diện.

Nhưng anh ta là cái gì, mà tôi lại phải vì anh ta cảm thấy bi thương.

Tôi sẽ mãi mãi không bao giờ cúi đầu, không bao giờ, rơi một giọt nước mắt nào vì cái chết của anh ta

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.