Ta Đi Rồi

Chương 22



Edit: Mùa Thu Của Cỏ Dại

11.

Chu Tri Lâm thích Chu Tri Viễn, chuyện này, ngay từ đầu tôi cũng đã đoán được.

Ánh mắt hắn nhìn về phía Chu Tri Viễn quá mức ẩn nhẫn, tình cảm bên trong đồng thời nóng bỏng, không giống như sẽ xuất hiện trong mắt cùng một người. Mỗi dây thần kinh trong tâm trí của tôi đang nhảy lên và nói với tôi rằng điều này là không đúng.

Thật là sai trái với luân thường đạo lý.

Họ là anh em ruột.

Tôi thật sự tự hỏi, trước đây tôi có mắc nợ gì Chu Tri Viễn không, thậm chí trong lòng tôi còn coi anh ta là bằng hữu.

Tôi tự cho là mối quan hệ giữa tôi và anh ta có thể nói là một câu tốt, cuối cùng tôi lại cái kết nực cười như vậy.

"Liên quan gì đến cậu hả, Tống Phi?"

Tôi nhớ rõ ràng, khi tôi thăm dò vấn đề này với Chu Tri Lâm, hắn lạnh xuống, hầu như không có bất kỳ dao động nào.

Hắn không nói gì, trong lời nói không phủ nhận: "Đây là việc riêng của tôi."

Tôi thích Chu Tri Lâm bao lâu rồi?

Chúng tôi từ nhỏ đã cùng nhau lớn lên, từ khi hiểu được ý nghĩa của từ "thích", cho đến nay, đã không biết bao nhiêu năm.

Không khoa trương mà nói, tôi thậm chí còn hiểu hắn hơn chính hắn, chỉ là một câu nói như vậy, tôi liền hiểu ý của hắn.

Hắn thích Chu Tri Viễn.

Thích đến mức không ai có thể bàn tán, chôn ở đáy lòng, kể cả nhắc đến cũng không được.

12.

Bản chất tôi ích kỷ và tôi không thể không ghen tị với anh ta.

Tôi thậm chí không thể chấp nhận việc này, rõ ràng so về gia thế, tài năng hay tướng mạo, tôi đều ưu tú hơn Chu Tri Viễn gấp nhiều lần, vậy mà phải đóng vai kẻ tiểu nhân dùng những thủ đoạn hạ lưu này, để đoạt được sự chú ý của Chu Tri Lâm.

Chu Tri Viễn nói không sai, tôi đáp ứng ở cùng một chỗ với anh ta, chính là vì để anh ta tránh xa Chu Tri Lâm.

Họ không thể, càng không thể ở bên nhau.

Tôi không phủ nhận sự độc ác của mình, từ sinh ra nó đã thối rữa đến tận xương tủy, cho nên dù biết mình làm không đúng, cũng sẽ không sửa đổi nó.

Nhìn Chu Tri Viễn mỗi lần bởi vì tôi lộ ra vẻ mặt thống khổ như vậy, tôi phải thừa nhận, trong lòng tôi có một loại khoái cảm gần như vặn vẹo.

Tôi có thể nghe thấy sâu bên trong của tôi cực kỳ đắc ý, cười nhạo cái thâm tình của anh ta.

Anh ta buồn cười đến mức nào, chính anh ta còn không biết.

Nấu bữa sáng, dọn dẹp, chờ tôi tan tầm mỗi ngày như một thằng ngốc.

Những người biết thì nói rằng anh ta yêu tôi biết nhường nào, còn ai không biết thì nghĩ rằng tôi đã tìm thấy một bảo mẫu miễn phí ở đâu đó.

Thỉnh thoảng lại tặng vài món quà giá rẻ, mang về những bông hoa chất lượng kém mà người ta không thèm ngó tới cho anh ta. Tôi vô số lần nghĩ trong lòng, đây chính là người Chu Tri Lâm thích, đây chính là thằng đê tiện mà hắn thích.

Thật buồn cười, buồn cười đến nỗi cả tim phổi của tôi đều đau đớn.

13.

Sau khi con người bận rộn, quả nhiên họ chẳng có tâm trí để nghĩ về những vướng mắc trong tình cảm.

Thành thật mà nói nhìn tôi bận rộn như thế cũng không phải thật, chỉ là bản năng tôi không muốn nhàn rỗi.

Thời gian thoáng chút liền trôi qua, mấy ngày trước còn đang vào đông, lúc này nhiệt độ cao không tưởng, cả người nóng bức khó chịu.

Đã qua ba tháng kể từ khi tôi chủ động tìm chị tôi,  chủ động bắt đầu kinh doanh công ty. Bây giờ cũng chưa đến mùa hè, chính xác mà nói là mùa xuân.

Nhưng mùa xuân không đẹp như tôi tưởng tượng mà đầy sự khó chịu của sự chuyển mùa.

Làn da của tôi không tốt lắm, có thể cũng do làm việc và nghỉ ngơi không điều độ, thường xuyên dị ứng với phát ban, ngứa ngáy không chịu nổi. Bác sĩ cũng nói lý do như thế, kê cho tôi không ít thuốc, uống hay không tôi cũng lười quản.

Lúc ra khỏi phòng khám, trên tay tôi cầm phiếu kiểm tra, nhìn thấy Chu Tri Lâm ngồi ở hành lang.

Tôi sửng sốt một giây, mới xác định, người nọ là Chu Tri Lâm.

Không thể không cảm thán, thế giới này thực sự nhỏ. Hắn tránh tất cả các hạng mục và công việc có thể tiếp xúc với gia đình tôi, nhưng hắn lại không tránh khỏi sự trêu người của tạo hóa.

Tôi không hiểu rõ cảm thụ gì từ bản thân, thân thể không khống chế được mà đi tới trước, mở miệng chế nhạo hắn.

Nếu có thể, tôi không muốn trở nên đáng ghét như vậy, nhưng sự thật thì không thể.

Tôi quá khó chịu, rất cần một chỗ phát tiết, nhưng lại không bày tỏ sự khó chịu không lý do đó. Trong khoảnh khắc nhìn thấy Chu Tri Lâm, phần khó chịu này đã đạt tới ngưỡng của mấy ngày nay, làm cho tôi muốn gào thét, muốn phá hủy tất cả.

"Thật trùng hợp, " Tôi mỉm cười và nói: "Anh cũng đến thăm bệnh nhân à? "

Hắn ngước mắt lên, con ngươi xám xịt, làm cho tôi trong thời gian ngắn cảm thấy kinh hãi.

Ngón tay tôi lạnh buốt và nghe rõ ràng hắn nhổ ra một từ: " Biến "

Hắn nói xong liền trực tiếp đi vào phòng khám, tôi nhìn thấy tấm biển treo trước cửa, trên đó viết khoa tâm lý.

Ánh mắt của hắn căn bản không giống người bình thường, càng giống...

Giống như là đối với thế giới này không còn gì lưu luyến, giống như có thể chết đi bất kỳ lúc nào.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.