Ta Đi Rồi

Chương 24



Edit: Mùa Thu Của Cỏ Dại

17.

Từ sau ngày rời kia tôi vẫn chưa từng trở về căn phòng ở cùng Chu Tri Viễn, tự lừa dối mình, hoặc là vì cái gì khác, mà tôi cũng không thèm nghĩ nữa.

Màn đêm thật sự là chất xúc tác sinh sôi nảy nở cảm xúc, cho dù tôi vô số lần nói trong lòng không cần, đầu óc cũng không khống chế được mà phát ra ký ức có liên quan đến Chu Tri Viễn.

Anh ta ở bên cạnh tôi quá lâu đến nỗi anh ta đã trở thành một thói quen. Rất nhiều thứ lặng lẽ thấm sâu vào tiềm thức của mình đến nổi tôi không thể không thừa nhận điều đó.

Cho dù ngoài miệng và trong lòng tôi đều nghĩ rằng tôi căm hận anh ta đến cỡ nào, nhưng khi anh ta thật sự chết đi, tôi lại không thể quên được.

Tôi không thể quên anh ta.

Tôi đã từng nghĩ rằng thời gian là liều thuốc cho tất cả mọi thứ, nhưng bây giờ tôi nghĩ rằng thời gian chính là thứ vô dụng nhất.

Một khi xuất hiện vẻn vẹn chỉ có một chút người và chuyện liên quan đến anh ta, đầu óc liền có được ý thức tự chủ, buộc tôi phải nhớ về quá khứ. Không thể quên, không thể thoát khỏi nó.

Nó thực sự rất khó chịu.

Tôi hận Chu Tri Viễn biết bao nhiêu, lúc còn sống đã không khiến cho tôi cảm thấy dễ chịu, chết cũng không để cho tôi được yên ổn.

18.

Tôi nghĩ rằng tôi sẽ không bao giờ đặt chân vào ngôi nhà đó một lần nữa trong đời, nhưng tôi vẫn đến đó.

Không có lý do gì nhưng tôi cảm thấy hoảng loạn. Đây không phải là lần đầu tiên tình huống như vậy xảy ra, cảm giác không dễ chịu. Nếu như có thể, tôi tuyệt đối sẽ không muốn xuất hiện loại cảm xúc vô dụng này, nhưng cảm xúc của con người cho tới bây giờ đều không khống chế được, tôi không có bất kỳ biện pháp nào.

Trong phòng sạch sẽ, cái gì cũng bày biện có trật tự, chỉ là mặt đất rơi xuống tầng tro bụi, nhìn qua giống như chủ nhân đã đi ra ngoài trong một kỳ nghỉ dài, trước khi đi còn cố ý tỉ mỉ thu dọn sạch sẽ phòng ốc.

Tuy nhiên, chủ sở hữu quá bất cẩn, quên phủ một lớp vải cho đồ nội thất, vì vậy để cho bụi dễ dàng dính vào nó.

Cổ họng tôi bị đau, không thể phát ra âm thanh, không biết phải làm gì để đỡ hơn.

Hơn nửa ngày tôi mới có thể bước một bước, tứ chi có thể nói là cứng ngắc đi về phía trước. Trên bàn trà đặt thứ gì đó, tôi đưa tay ra lấy, là chìa khóa.

Không có gì khác cả.

Tôi không dám tin tưởng, người như Chu Tri Viễn, lúc sắp chết, cuối cùng cái gì cũng không để lại thứ gì cho tôi, đi sạch sẽ, ngoại trừ một cái chìa khóa, cái gì cũng không còn.

Rõ ràng trước khi tôi và anh ta hoàn toàn trở mặt, ngay cả trên đường gặp chuyện nhàm chán như một con chó hoang cũng chụp gửi tôi, kèm theo nhiều lời lẽ không thú vị lại phiền phức.

Đại não tôi đình trệ trong giây lát, sau đó mới phản ứng lại, đi vào phòng anh ta xem.

Trong phòng đồ đạc cũng không nhiều, tôi chưa từng cố ý quan sát qua, cũng không có ấn tượng gì, chỉ cảm thấy cũng không tệ giống như đồ đạc của anh ta cho tới bây giờ cũng không có đặc biệt nhiều.

Anh ta tựa hồ là cái gì cũng không mang đi, thậm chí ngay cả máy tính cũng bày trên mặt bàn.

Tôi nhấn nút bật nguồn, pin đầy bên trong trống rỗng, ngoại trừ tài liệu làm việc, không có gì khác.

Tôi nghĩ, phòng Chu Tri Viễn hay máy tính đều giống như anh ta, trầm lặng, không có nửa điểm tức giận.

Người như vậy, tôi không thích anh ta mới là chuyện bình thường.

19.

Không giống như những gì tôi nghĩ trước khi đến đây, trước khi mở cánh cửa này, tôi đã mô phỏng rất nhiều cảnh tượng trong tâm trí của tôi.

Dựa theo sự hiểu biết của tôi về anh ta, anh ta có thể viết rất nhiều lá thư để lẩm bẩm một cái gì đó không giải thích được, có thể quay video trên máy tính để nói một số lời cay đắng, hoặc cố ý để lại một cuốn nhật ký ấm cúng và đạo đức giả.

Nhưng tất cả những gì tôi nghĩ đều là tôi nghĩ, trên thực tế, không có gì cả.

Anh ta thật sự ra đi như vậy không một chút lưu luyến, dứt bỏ tất cả, không có muốn tôi nhớ kỹ anh ta, cứ như vậy chết đi.

...... Nhưng làm thế nào nó lại xảy ra như vậy?

Làm thế nào chứ?

Anh ta đeo đuổi tôi ngần ấy năm, nói yêu tôi, làm nhiều việc vô dụng như vậy, chẳng lẽ đến cuối cùng, lại không muốn xoát độ tồn tại trước mặt tôi, không cố gắng làm cho tôi áy náy, hay để cho tôi nhớ kỹ anh ta sao?

Anh ta chính là người đến bức thư mà tôi viết cho Chu Tri Lâm cũng phải bảo quản nó thật tốt, thật cẩn thận giấu đi bên người.

Tôi có chút hụt hẫng, ngồi ở bàn máy tính, đầu óc rối loạn, không biết nên làm gì tiếp.

Là anh ta giấu quá kỹ, tôi nghĩ như vậy, là anh ta giấu quá bí mật, cho nên tôi mới không tìm thấy gì cả.

Anh ta khẳng định còn có chút gì đó, không có khả năng chết đột ngột như vậy, ngay cả lời từ biệt cũng không có.

Anh ta yêu tôi, vì vậy bất kể tôi làm gì, ngay cả khi anh ta chết, anh ta cũng nên nói điều gì đó với tôi.

Dù nó là cái gì, ít nhất, cũng có liên quan đến tôi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.