Ta Đi Rồi

Chương 3



Edit: Mùa Thu Của Cỏ Dại

7.

Tối hôm đó, tôi ngồi rất lâu trong phòng khách, trong đầu không ngừng hồi tưởng về quá khứ giữa tôi và Tống Phi.

Những dòng kí ức đứt quãng, lướt qua nhẹ nhàng, mãi cho đến khi trời đã tối mịt, tôi cũng không đợi được Tống Phi  trở về.

Thức ăn trên bàn sớm đã nguội lạnh, tôi đứng lên dừng lại hai giây, chờ cơn tê buốt ở chân qua đi, sau đó dùng màng bọc thực phẩm bọc kín thức ăn lại rồi đem cất vào tủ lạnh.

Canh giải rượu trong nồi vẫn còn ấm, tôi nghĩ một lúc, vẫn là đổ nó đi.

Thật trùng hợp, tôi chưa kịp bưng nồi lên thì chuông cửa reo.

Theo bản năng, trái tim tôi nhảy lên, vội vàng chạy qua mở cửa.

"Tống..."

"Anh ta say rồi." Chu Tri Lâm liếc tôi một cái, vẻ mặt lạnh nhạt, lúc nhìn tôi, anh ấy giống như đang nhìn một người xa lạ tầm thường, và nói: "Tôi đưa anh ta trở về. ”

"Cám ơn." Tôi tiếp nhận Tống Phi dựa vào lòng mình, cười cười với anh ta, nói: "Làm phiền anh rồi, thực xin lỗi"

Anh ta gật gật đầu, như thế không có gì phải lo lắng cả.

Thành thật mà nói, tôi chẳng biết mình đã cười như thế nào nữa. Đại khái bất kỳ một gã đàn ông bình thường nào cũng sẽ phát cáu khi thấy người yêu mình đi chơi đêm và được một gã đàn ông khác đưa về.

Giống như mọi lần, sau khi tẩy rửa liền bế em ấy lên giường, sau dựng người em ấy lên và nói: "Uống một ít canh giải rượu trước khi ngủ, sau khi thức dậy sẽ không đau đầu." ”

"Không uống." Tống Phi híp mắt, giọng nói nhớp nháp, giống như đứa nhỏ đang làm nũng: " Đừng có quấy rầy em!"

"Nó ngọt lắm, em nếm thử xem?" Tôi múc một muỗng đến môi Tống Phi và dỗ dành: "Anh không lừa em đâu. ”

"Vậy anh đút cho em ăn đi"

Em ấy kéo cổ tay tôi, híp mắt nở nụ cười, hai má nổi ửng hồng lên, bộ dáng đáng yêu cực kỳ.

Thế mới biết rằng Tống Phi đã say thật

"Tri Lâm ca ca, " em ấy tiến lại gần, miệng cười hì hì, con mắt cong thành một đôi trăng lưỡi liềm, phản ứng có chút chậm chạp, hỏi: " Sao anh lại không nói lời nào? "

Tôi cúi đầu, nhếch khóe môi, nói: " Nào ngoan "

Vì tôi biết ở góc độ này tôi giống Chu Tri Lâm nhất.

8.

"Chu Tri Viễn, tôi nói có phải anh không muốn làm nữa không?" Giọng nữ ở đầu dây bên kia the thé sắc bén lại chói tai: "Anh không muốn làm thì nghỉ, còn nhiều người cần công việc này "

Tôi đóng cửa phòng ngủ, một bên xin lỗi một bên kiểm điểm bản thân và viết một tờ ghi chú dán nó lên tủ lạnh.

" Anh hôm qua xin nghỉ rồi hôm nay thì đi trễ, anh lo cho gia đình, còn công ty anh thì sao? Nếu tất cả ai cũng giống như anh thì công ty ra sao? Muốn lập tức phá sản luôn đi! ”

Người phụ nữ lải nhải, từ đi làm trễ đến đoàn kết dân tộc, tôi đoán nếu tôi đến công ty muộn hơn một chút, cô ấy thậm chí có thể nói về nguồn gốc của vũ trụ.

Tôi mỉm cười, cắt ngang lời nói của cô ấy trước khi cô ấy mở miệng lần nữa, đưa thư từ chức trên tay, nói trước một bước: "Chị Trương, thật xin lỗi. ”

"Hôm qua tôi đến bệnh viện kiểm tra một chút, chắc là không sống được bao lâu."

Cô ta nghe lời này trợn to hai mắt, đôi môi vừa rồi còn liên tục lải nhải giờ phút này run rẩy, sững sờ không nói được gì.

Tôi tiếp tục: "Trong thời gian ở công ty, chị chăm sóc em rất nhiều, cảm ơn chị. Nhưng những ngày cuối cùng, em vẫn muốn nghỉ ngơi một mình, thật xin lỗi. ”

Tôi đã nói dối.

Tôi không muốn ở một mình, tôi vẫn muốn ở bên với Tống Phi.

Ngay cả khi tôi biết, em ấy không yêu tôi.

Tôi cũng nghĩ kỹ, lại ở bên cạnh em ấy thêm mấy tháng, sau đó sắp chết sẽ lại tìm đại một lý do dọn ra ngoài, chết cũng sẽ chết thật an tĩnh, sẽ không làm phiền tới em ấy.

Tôi đã làm phiền em ấy quá lâu, cũng đã đến tôi nên học cách buông bỏ.

Tuy nhiên, tưởng tượng thì đẹp nhưng thực tế không như tôi mong muốn. Tựa như tôi rõ ràng đã tính toán kỹ lưỡng, phải quý trọng đoạn thời gian cuối cùng ở cùng một chỗ với Tống Phi, nhưng tôi vẫn không nhịn được cùng em ấy cãi nhau một trận.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.