Ta Đoạt Bạch Nguyệt Quang Của Nam Chủ

Chương 15



Khuyết Hàn Phù mang theo Trúc Tâm Nhã trực tiếp đi văn phòng hiệu trưởng.

Trương hiệu trưởng đương nhiên nhận ra Trúc Tâm Nhã, Trúc Tâm Nhã đem sự tình mới xảy ra nói, Trương hiệu trưởng cho dù không xem mặt mũi Khuyết Hàn Phù, cũng phải nhìn mặt mũi của nhà giàu số một Long Thành Trúc Âm.

Người ta tặng cho trường học không ít đồ vật, ngược lại cũng không thể để con gái người ta ở trường học chịu ủy khuất đi.

Hơn nữa chuyện Vương phó hiệu trưởng dùng người không khách quan Trương hiệu trưởng không phải lần đầu nghe nói, lúc trước hắn không có chứng cứ, hiện tại có ghi âm của Trúc Tâm Nhã, vậy là Vương phó hiệu trưởng rốt cuộc không còn gì cự cãi.

Trương hiệu trưởng nghiêm túc nói: "Bạn học Trúc Tâm Nhã, Khuyết giáo sư, chuyện Vương phó hiệu trưởng và Vương Đình Hương tôi nhất định sẽ cho hai người một cái công đạo. Bây giờ tôi liền cùng hai người đi tra camera, dù và áo khoác của bạn học Trúc Tâm Nhã giá trị thật lớn, nói không chừng thật sự có người thấy tiền sáng mắt làm ra chuyện gì."

Có Trương hiệu trưởng tự mình đưa Trúc Tâm Nhã với Khuyết Hàn Phù đi xem camera, quá trình tự nhiên là vô cùng thuận lợi, nhân viên an ninh thực mau liền phát hiện người lấy dù và áo khoác của Trúc Tâm Nhã.

"Thoạt nhìn là một đôi tình nhân, nam sinh lấy dù, nữ sinh lấy áo khoác." Nhân viên an ninh chỉ vào một nam một nữ trên màn hình nói.

Trúc Tâm Nhã nói: "Nhìn thời gian tan học, hẳn là học sinh năm nhất chuyên ngành hóa học."

Nói xong liếc nhìn Trương hiệu trưởng một cái, "Vương Đình Hương chính là chủ nhiệm của chuyên ngành hóa học."

Trương hiệu trưởng nói: "Tôi gọi điện kêu Vương Đình Hương lại đây."

Vương Đình Hương sau khi Trúc Tâm Nhã và Khuyết Hàn Phù rời đi, trong lòng nghĩ mà sợ không thôi, sau được Lâm Hàm đỡ lên ghế ngồi, ngốc lăng lăng, nửa ngày không có động.

Những người khác làm việc của chính mình, không có một người nào chủ động nói chuyện với cô ta, tất cả nhiệt tình của các nàng đều tiêu tán lúc Vương Đình Hương thất thế.

Không biết qua bao lâu, di động đột nhiên rung lên, Vương Đình Hương lấy di động ra, vừa nhìn thấy màn hình hiển thị [Vương hiệu trưởng], sợ tới mức tay run run, không cẩn thận nhấn ngắt máy.

Vương Đình Hương trực tiếp đổ mồ hôi lạnh, nhanh chóng chủ động gọi lại.

Di động kêu lên một tiếng đã được nối máy.

Vương Đình Hương nơm nớp lo sợ nói: "Trương hiệu trưởng, vừa rồi tôi....."

"Tiểu Vương a, bây giờ tôi đang ở phòng điều khiển, cô lập tức lại đây một chuyến. Mau một chút." Trương hiệu trưởng không muốn nghe cô ta nói lung tung, nói xong liền tắt máy.

Vương Đình Hương hoang mang rối loạn đứng lên, rút tờ khăn giấy lau lau mồ hôi trên trán, cầm di động liền chạy về phía phòng điểu khiển.

Phòng điều khiển nằm ở bên cạnh văn phòng bảo an, lầu năm tòa hành chính.

Vương Đình Hương chạy đến trước thang máy, phát hiện thang máy vừa lúc đóng cửa, cắn chặt răng, chỉ có thể đeo giày cao gót bảy tấc leo cầu thang.

Từ tầng hai đến tầng năm, thời điểm Vương Đình Hương chạy đến phòng điều khiển, cảm giác chân mình đã không còn xài được nữa.

Cô ta đứng ở cửa thở hổn hển hai cái, vốn định hô hấp bình phục xong rồi mới đi vào, về sau lại nghĩ hô hấp dồn dập chẳng phải là chứng minh bản thân tích cực sao, chưa biết chừng Trương hiệu trưởng bởi vì vậy mà đổi mới cái nhìn với cô ta một chút.

Vương Đình Hương làm loạn đầu tóc chính mình một chút, nghẹn hô hấp vài giây, cho đến khi mặt bị nghẹn hồng mới gõ cửa đi vào phòng điều khiển.

Trương hiệu trưởng đang hòa ái nói chuyện với Trúc Tâm Nhã, "Em yên tâm, trường học chúng ta là tuyệt đối công bằng công chính, thành tích khảo thí sao có thể bị chủ nhiệm khống chế đâu."

Mới vừa nói xong, Vương Đình Hương bước vào.

Vương phó hiệu trưởng đã từng mang theo Vương Đình Hương gặp Trương hiệu trưởng, Trương hiệu trưởng có chút ấn tượng với cô ta.

Nhưng nữ nhân tiến vào đầu bù tóc rối, sắc mặt đỏ lên, hô hấp dồn dập giống như là bệnh tim tái phát, làm Trương hiệu trưởng kinh ngạc nhảy dựng, đứng lên nói: "Cô là ai?"

Vương Đình Hương vuốt tóc ra đằng sau, lộ ra khuôn mặt đỏ bừng của mình, một bên thở một bên lộ ra tươi cười quái dị, "Trương, hiệu trưởng, tôi là, Vương Đình, Hương."

Vương Đình Hương định đi lại đây, Trương hiệu trưởng vội vàng ngăn cản cô ta lại, "Cô thở đều trước đã rồi hãy qua đây."

Vương Đình Hương không có cách nào, chỉ có thể cứng đờ đứng ở cửa nỗ lực bình phục hô hấp.

Người ở phòng điều khiển đều đang nhìn cô ta, bao gồm cả nhân viên an ninh, còn có Trúc Tâm Nhã mà cô ta không cẩn thận đắc tội, cùng với tỷ tỷ Trúc Tâm Nhã Khuyết Hàn Phù.

Vương Đình Hương cảm thấy mất mặt lại hối hận, từ phản ứng vừa rồi của Trương hiệu trưởng, rõ ràng không có cảm thấy cô ta chật vật như vậy có chỗ nào đáng khen, sớm biết vậy cô ta liền không hô hấp để biến mình thành bộ dáng người chết luôn cho xong.

Vương Đình Hương rốt cuộc thở đều, dùng tay tận lực chải vuốt đầu tóc chỉnh tề, mới đi đến bên Trương hiệu trưởng.

"Trương hiệu trưởng, ngài có việc cứ phân phó tôi, tôi nhất định sẽ làm thật tốt!"

Trong lòng Trúc Tâm Nhã đều cạn lời, đã gặp qua người ngốc, lại chưa thấy thấy ai ngu như vậy, cho rằng bản thân nịnh nọt Trương hiệu trưởng là có thể không có việc gì?

Trương hiệu trưởng nói: "Cô đi xem hai người trên camera, là lớp nào trong chuyên ngành hóa học, tên là gì."

Vương Đình Hương ngày thường thích nhất là khoe khoang, đối tượng khoe khoang nhiều nhất đương nhiên chính là học sinh do mình chủ nhiệm.

Bọn học sinh đó có được học bổng hay không, có bị đánh rớt hay không đều dựa vào một câu của cô ta, bình thường người nịnh bợ cô ta có không biết bao nhiêu.

Tiếp xúc nhiều, cho nên Vương Đình Hương đối với học sinh năm nhất chuyên ngành hóa học rất quen thuốc, vừa thấy màn hình camera, Vương Đình Hương buột miệng thốt ra hai cái tên, "Ninh Lan Lam với Hứa Dịch!"

Trương hiệu trưởng hỏi: "Lớp nào? Bây giờ cô liên lạc với bọn họ, hỏi bọn họ ở đâu."

Vương Đình Hương nói: "Ninh Lan Lam là học sinh năm nhất chuyên ngành hóa học, Hứa Dịch là năm ba. Bây giờ tôi lập tức liên hệ bọn họ!"

Vương Đình Hương gửi QQ cho bọn họ, rõ ràng hiển thị online, nhưng hai người đều không có trả lời.

Vương Đình Hương lại vào nhóm chuyên ngành hóa học hỏi xem có ai gặp qua hai người kia không, bạn cùng phòng Ninh Lan Lam nói thấy Ninh Lan Lam mua vé xe về quê, nàng tò mò hỏi một câu, Ninh Lan Lam nói trong nhà có việc, phải đi về một chuyến. Còn có, Ninh Lan Lam mua tới hai cái vé xe.

Vương Đình Hương lập tức đem tình huống nói cho Trương hiệu trưởng, Trương hiệu trưởng lại quay đầu hỏi Trúc Tâm Nhã: "Bạn học Trúc Tâm Nhã, làm hiệu trưởng tôi đương nhiên hy vọng em có thể bọn họ một cơ hội, nhưng nếu em báo cảnh sát xử lý tôi cũng không có ý kiến gì."

Hai cái học sinh này lấy dù với áo khoác của Trúc Tâm Nhã xong, đột nhiên rời đi, đại khái là chạy về nhà phi tang đi.

Hai người bọn họ mới năm nhất, cho rằng lén cầm đồ vật không để ai chú ý là sẽ không có việc gì, không nghĩ tới ở camera đã lộ ra rất nhiều dấu vết, càng không cần phải nói mua vé xe về quê, quả thực là lạy ông tôi ở bụi này. Cho dù camera không quay thấy họ, thì bọn họ rời trường lúc này, người bình thường đều sẽ hoài nghi động cơ của họ.

Trong camera thấy quần áo hai người mặc đều là hàng hiệu, học sinh bình thường đều không mua nổi, có thể thấy được bọn họ cũng không phải loại người cùng đường mạt lộ mới đi nhặt đồ của người khác.

Trúc Tâm Nhã lại không phải thánh mẫu, mất mấy chục vạn còn có thể tha thứ sợ là chỉ có đồ ngốc, "Bây giờ em liền báo cảnh sát."

Trúc Tâm Nhã lôi kéo tay Khuyết Hàn Phù, Khuyết Hàn Phù rũ mắt nhìn nàng, đôi mắt nhạt màu phản chiếu khuôn mặt nhỏ của nàng.

Trúc Tâm Nhã nói: "Chị cùng em ra ngoài một chút."

Nói xong thấy Khuyết Hàn Phù không có động tác, đỏ mặt nói thêm một câu, "Tỷ tỷ, được không?"

Khuyết Hàn Phù lúc này mới nhấc chân đi ra ngoài với nàng.

Trúc Tâm Nhã lôi kéo tay Khuyết Hàn Phù đi ra ngoài phòng điều khiển, ngước mắt hỏi Khuyết Hàn Phù: "Tỷ tỷ, em chọn báo cảnh sát chị có cảm thấy em quá nhẫn tâm hay không, rốt cuộc họ cũng mới vào năm nhất, nếu bị bắt có thể nhân sinh liền bị hủy."

Khuyết Hàn Phù trở tay nắm lấy tay Trúc Tâm Nhã, đem đầu ngón tay lạnh lẽo của nàng bao trong lòng bàn tay, lãnh đạm nói: "Hủy diệt nhân sinh của bọn họ không phải em, mà là chính bọn họ."

Đôi mắt Trúc Tâm Nhã lập tức sáng, như ngôi sao rực sáng trên trời, lộng lẫy bắt mắt.

Tác giả có lời muốn nói:

Trúc Tâm Nhã: A! Tỷ tỷ của mình thật tốt ~

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.