Ta Đoạt Bạch Nguyệt Quang Của Nam Chủ

Chương 21



Giữa trưa được nghỉ ngơi hai giờ, Trúc Tâm Nhã cùng Khuyết Hàn Phù nhận cơm hộp của đoàn phim, ba món một canh, món chính là cơm, hương vị sao, chỉ có thể hình dung là y như nhau.

Trúc Tâm Nhã nếm một miếng, rất là ghét bỏ, Khuyết Hàn Phù lại sắc mặt bình thường, một miếng lại một miếng ăn hơn phân nửa.

Trúc Tâm Nhã để cơm hộp xuống, kinh ngạc cảm thán nói: "Tỷ tỷ, làm sao chị có thể ăn xong mấy món này? Cả nhà ăn tập thể ở trường cũng ngon hơn nó." Trúc Tâm Nhã ghét bỏ nhìn thoáng qua cơm hộp trên mặt đất.

Khuyết Hàn Phù nói: "Hương vị còn tốt, tôi đã từng ăn qua thứ càng khó ăn hơn." Sau khi một mình rời khỏi cha mẹ, Khuyết Hàn Phù bắt đầu học nấu cơm, ban đầu làm hương vị không tốt, rất khó nuốt, cơm hộp của đoàn phim so với đồ ăn cô làm khi đó tốt hơn nhiều.

Trúc Tâm Nhã uống một ngụm nước khoáng, nói: "Em cũng đã ăn qua thứ càng khó ăn, nhưng bây giờ em hoàn toàn không thể chịu đựng được cái hương vị này." Xét cho cùng, vẫn là nàng bị chiều hư.

Khuyết Hàn Phù nhíu mày hơi: "Thật sự không ăn? Cảnh quay buổi tối làm sao đây? Đêm còn phải quay đến rạng sáng."

Trúc Tâm Nhã cảm thấy bản thân có thể chịu được, "Coi như em đang giảm béo là được, gầy một chút lên hình sẽ đẹp!"

Khuyết Hàn Phù đứng lên, kéo Trúc Tâm Nhã đứng dậy, "Lại đây với tôi."

Trúc Tâm Nhã không rõ nguyên do, nhanh chóng đuổi kịp.

"Tỷ tỷ, chị muốn mang em đi đâu a?"

Khuyết Hàn Phù lôi kéo nàng đi qua rất nhiều đường, đi vào một khu dân cư hai tầng, Khuyết Hàn Phù đi qua, lấy ra chìa khóa mở cửa ra, xoay người nói với Trúc Tâm Nhã: "Vào đi, tôi nấu cơm cho em ăn."

Nhà ở thành phố điện ảnh là tấc đất tấc vàng, Khuyết Hàn Phù thế mà lại mua căn nhà hai tầng, Trúc Tâm Nhã kinh ngạc mà đi theo sau Khuyết Hàn Phù vào nhà.

Không đợi Trúc Tâm Nhã hỏi, Khuyết Hàn Phù giải thích: "Lúc trước cảm thấy hứng thú với đóng phim, nghĩ có thời gian sẽ đến Phong Giả sưu tầm phong tục, vì để thuận tiện nên mua căn nhà này. Vốn dĩ định buổi tối mang em tới đây ngủ một đem, nào biết em cả cơm trưa cũng không chịu ăn."

Trúc Tâm Nhã nhắm mắt theo đuôi Khuyết Hàn Phù vào phòng bếp, Khuyết Hàn Phù mở tủ lạnh ra, bên trong trái cây rau dưa lấp đầy, còn có cả sữa bò và nước khoáng.

"Vì hứng thú nên mua nhà ở em có thể lý giải, nhưng vì sao tủ lạnh lại có nhiều đồ như vậy?" Khuôn mặt nhỏ tràn đầy khó hiểu.

"Tôi mua nhà second-hand, mấy thứ này là chủ nhà cũ trước khi dọn đi tôi nhờ anh ta mua giùm."

"Tỷ tỷ, chị nhất định cho chủ nhà cũ không ít tiền." Trúc Tâm Nhã nói.

Tỷ tỷ thật là một người có tiền a!

"Cao hơn thị trường tầm 20%." Khuyết Hàn Phù khó có được đùa giỡn, "So ra vẫn kém hơn nhà giàu số một Long Thành."

Thì ra Trúc Tâm Nhã không cẩn thận đem suy nghĩ trong lòng nói ra.

Khuôn mặt nhỏ của Trúc Tâm Nhã đỏ lên, ngượng ngùng nói: "Ba ba em lớn tuổi rồi, chờ tỷ tỷ tới bốn mươi tuổi, khẳng định có tiền hơn ba ba em."

Con ngươi Khuyết Hàn Phù trầm tĩnh yên lặng nhìn Trúc Tâm Nhã, Trúc Tâm Nhã nhịn không được nhìn lại.

"Chờ đến lúc đó, Nhã Nhã có thể tính toán tương đối một chút, xem tài sản ai nhiều hơn."

Hai mươi năm sau sao?

Khuyết Hàn Phù là ám chỉ các nàng hai mươi năm sau cảm tình cũng sẽ giống như hiện tại vậy, thậm chí còn tốt hơn, cho nên nàng mới có thể biết tài sản của Khuyết Hàn Phù rốt cuộc có bao nhiêu, để tới so sánh với tài sản Trúc gia......

Trái tim Trúc Tâm Nhã đánh trống reo hò, phảng phất như muốn kịch liệt nhảy ra từ trong họng.

Lông mày tinh tế của nàng giãn ra, đôi mắt hàm chứa vui sướng, môi phấn nhịn không được cong lên, "Được, hai mươi năm sau em sẽ tính." Một lời đã định.

Khuyết Hàn Phù rời ánh mắt đi trước, "Em có thể đi tới sofa nghỉ một lát....."

Trúc Tâm Nhã vội vàng nói: "Bây giờ em muốn đứng, tỷ tỷ nấu cơm cho em em cũng không thể nhàn rỗi, không bằng em tới rửa rau đi."

Khuyết Hàn Phù nói: "Em xác định sẽ rửa rau,?" Con gái cưng của nhà giàu số mộ, cả cơm hộp cũng ăn không vô, sẽ rửa rau sao?

"Đương nhiên sẽ, tỷ tỷ chị đừng khinh thường em." Trúc Tâm Nhã xắn tay áo, hạ quyết tâm phải bộc lộ tài năng cho Khuyết Hàn Phù xem.

Khuyết Hàn Phù thấy tư thế Trúc Tâm Nhã phảng phất như muốn đánh nhau, tự hỏi một lúc, kiên định mà "đuổi" Trúc Tâm Nhã ra khỏi phòng bếp.

Trúc Tâm Nhã vóc dáng thấp sức lực nhỏ, Khuyết Hàn Phù một tay ôm eo nàng hơi hơi dùng sức mang người tới phòng khách, "Nhàm chán thì xem TV một lát, ngoan."

Sau khi Khuyết Hàn Phù nói ra từ "ngoan", Trúc Tâm Nhã thoáng chốc đỏ mặt lên, "Em không phải là tiểu hài tử, cái gì ngoan với lại không ngoan."

Khuyết Hàn Phù sờ sờ đầu nàng, mở TV lên, để điều khiển vào tay Trúc Tâm Nhã, "Chọn chương trình mình thích xem đi." Xoay người trở về phòng bếp.

Trúc Tâm Nhã tùy tiện bật một kênh, tinh thần không tập trung mà đứng xem TV một lát, vẫn là không nhịn được, đi tới bên ngoài phòng bếp xem tiến độ của Khuyết Hàn Phù.

Để đề phòng Khuyết Hàn Phù phát hiện nàng "âm phụng dương vi*", Trúc Tâm Nhã cố ý nhón mũi chân đi tới, tự nhận là không phát ra một chút thanh âm nào.

( * Bằng mặt không bằng lòng.)

Chính là nàng vừa mới đứng ở ngoài, ngẩng đầu liền đối diện với đôi mắt nhạt màu của Khuyết Hàn Phù.

Trúc Tâm Nhã: "....... Em chính là đang tản bộ trùng hợp đi đến chỗ này, lập tức liền trở về ha ha."

Khuyết Hàn Phù nhìn Trúc Tâm Nhã xoay người, tóc đen dài tản ra trong không trung lại thực mau dừng trên bả vai nàng, thân ảnh hoảng loạn làm trong mắt Khuyết Hàn Phù hiện lên một tia ý cười.

Lần đầu tiên "tác chiến" thất bại, Trúc Tâm Nhã yên ổn xem một chút tin tức buổi trưa, kết quả ở trên đó nhìn thấy Trúc Âm với Phương Phương.

Vợ chồng giàu có số một Long Thành bởi vì yêu thích làm công ích mà được lên tin tức buổi trưa, Trúc Tâm Nhã được vinh dự chung, chuyện lớn như vậy, cần đến nói cho Khuyết Hàn Phù nha!

Khuyết Hàn Phù dùng điều khiển ấn tạm dừng, vui sướng chạy đến ngoài phòng bếp, thời điểm Khuyết Hàn Phù tắt bếp nhìn qua, vô tội chớp chớp mắt, nói: "Tỷ tỷ, em không phải là tới quấy rối. Vừa nãy em thấy ba mẹ trên tin tức buổi trưa, chị muốn bớt thời giờ một xíu tới xem không a?"

Khuyết Hàn Phù đi tới, nhẹ nhàng vặn bả vai xoay nàng 180 độ, "Đồ ăn lập tức sẽ xong, tin tức buổi trưa có thể xem lại, không cần gấp gáp."

Trúc Tâm Nhã không dám tin tưởng mở to hai mắt, còn có thể như vậy nữa!

Tóm lại cuối cùng Trúc Tâm Nhã chỉ có thể cô đơn tự mình xem TV, mãi cho đến khi Khuyết Hàn Phù bưng đồ ăn đi ra.

Khuyết Hàn Phù làm đồ ăn rất đơn giản, một đĩa cà chua xào trứng, đỏ tươi với sắc vàng, một đĩa tôm lột vỏ xào dưa chuột, hồng nhạt với xanh biếc, nhìn màu sắc hai đĩa đồ ăn, nước miếng Trúc Tâm Nhã đều không nhịn được tiết ra, càng không nói đến mùi hương lan tỏa trong không khí, chỉ cần nghe mùi hương này đều có thể ăn kèm với cơm.

Trúc Tâm Nhã yên lặng nuốt một ngụm nước miếng, "Tỷ tỷ, đây là người làm?"

Tiểu thuyết không có miêu tả về tài nấu ăn của Khuyết Hàn Phù, cho dù là trong đoạn thời gian Lê Hanh với Khuyết Hàn Phù ôn nhu nhất kia, Khuyết Hàn Phù cũng chưa từng nấu cho Lê Hanh một bữa cơm nào.

Ai có thể nghĩ đến tay nghề nấu cơm của Khuyết Hàn Phù sẽ tốt như vậy!

"Thơm quá a, tỷ tỷ, chị muốn ăn với em một chút hay không?" Trúc Tâm Nhã hỏi.

Khuyết Hàn Phù nói: "Em ăn đi, tôi đi xem chiếu lại của tin tức buổi trưa."

"Ân ân! 12 giờ 18 phút, ba mẹ em xuất hiện!"

Trúc Tâm Nhã cảm thấy mỹ mãn cầm chén ăn uống thỏa thích, đây chính là đồ ăn Khuyết Hàn Phù tự tay làm ngay cả Lê Hanh đều chưa được ăn qua!

Tác giả có lời muốn nói:

Khuyết Hàn Phù: Tôi muốn nhìn ba mẹ vợ tương lai.

Trúc Tâm Nhã: Đồ ăn tỷ tỷ tự tay làm, nam chủ chưa được ăn! Phải ăn sạch chúng nó!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.