Ta Đoạt Bạch Nguyệt Quang Của Nam Chủ

Chương 28



Sau khi Lê Hanh đen mặt rời đi, Lục Mộng Nhu lập tức đi tới cửa xác nhận hắn đã đi xa, không nghe được bọn họ nói chuyện, làm dấu tay "ok" với ba người.

"Kỳ đại minh tinh thật tài tình, anh không nổi thiên lý khó dung." Trúc Tâm Nhã cười đến ngã vào lòng Khuyết Hàn Phù nói với Kỳ Chu.

Kỳ Chu khiêm tốn xua xua tay, trên mặt thần thái sáng láng: "Đều là chút lòng thành, muốn cảm ơn thì cảm ơn Lục Mộng Nhu, là cô ấy nói cho tôi biết vị hôn phu cô là người xấu, tôi mới lập tức nảy lòng tham làm như vậy. Bất quá cô có một câu quá đúng, tôi không nổi, thiên lý khó dung!"

"Còn có Mộng Nhu với tỷ tỷ, phối hợp thật là tốt, aaaaaa, gặp được mọi người thật tốt, em không cần một mình đối mặt Lê Hanh, tứ cố vô thân." Trúc Tâm Nhã vẻ mặt cảm động nói.

Lục Mộng Nhu nói: "Sinh nhật tớ sắp tới rồi....."

"Dây chuyền kim cương đã đặt!" Trúc Tâm Nhã mười phần đại gia phất tay nói.

Kỳ Chu nghe xong tức khắc tâm lý không cân bằng, "Lễ vật của tôi đâu?"

Trúc Tâm Nhã kỳ quái nói: "Lễ vật của anh còn không phải là nổi tiếng toàn quốc đi ra thế giới sao, yên tâm, các loại tài nguyên đều đã an bài cho anh!"

Kỳ Chu bị doạ tới rồi, "Cô chẳng lẽ thật sự là phú nhị đại?" Hắn cho rằng Trúc Tâm Nhã nói tặng Lục Mộng Nhu dây chuyền kim cương là nói giỡn.

Lục Mộng Nhu giúp huynh đệ phổ cập kiến thức, "Ba Nhã Nhã là nhà giàu số một Long Thành Trúc Âm, tập đoàn Phương Âm chính là của nhà bọn họ, dưới trướng tập đoàn Phương Âm có công ty giải trí của riêng họ, giúp anh sắp xếp tài nguyên là không thành vấn đề, anh cứ chờ nổi tiếng đi."

Kỳ Chu lâm vào trong cực độ khiếp sợ, không nghĩ tới người mình giúp trong lúc vô ý địa vị lại to lớn như vậy.

Lúc Kỳ Chu nói chuyện với Lục Mộng Nhu, Trúc Tâm Nhã ôm cánh tay Khuyết Hàn Phù làm nũng nói: "Tỷ tỷ, chị muốn cái gì cứ nói với em, em tặng cho chị được không?"

Đôi mắt lãnh đạm của Khuyết Hàn Phù xẹt qua một tia gợn sóng, nhẹ giọng hỏi: "Cái gì cũng có thể?"

Trúc Tâm Nhã gật đầu: "Cái gì cũng có thể, chị mau nói cho em biết nha!"

Khuyết Hàn Phù hơi hơi há mồm, cô muốn nói "Tôi muốn em", nhưng bây giờ còn chưa phải thời cơ, liền nói: "Tôi muốn em sau khi giải trừ hôn ước với Lê Hanh, đi đến trước mặt cho tôi một cái ôm."

Cô tham luyến từng chút Trúc Tâm Nhã chạm vào, rồi lại vô pháp đem suy nghĩ trong lòng nói ra.

Trúc Tâm Nhã sửng sốt, "Đây là lễ vật gì nha, tỷ tỷ chị muốn em ôm chị lúc nào cũng có thể, chị đổi cái khác đi."

Ở góc độ Trúc Tâm Nhã nhìn, Khuyết Hàn Phù đưa ra yêu cầu này, rõ ràng là đang giúp nàng tiết kiệm tiền, nàng như thế nào có thể để tỷ tỷ mình thích thiệt thòi đâu!

Khuyết Hàn Phù liễm mắt, lông mi chậm rãi rũ xuống, che đậy thần sắc trong mắt, môi đỏ khẽ mở nói: "Không cần, tôi chỉ cần cái này, em đáp ứng thì đáp ứng, không đáp ứng....."

"Đáp ứng đáp ứng, em sao có thể không đáp ứng." Vội vàng duỗi tay che lại miệng Khuyết Hàn Phù.

Môi đỏ Khuyết Hàn Phù dán ở lòng bàn tay nàng, hô hấp nhợt nhạt phất qua mỗi một dây thần kinh ở lòng bàn tay, Trúc Tâm Nhã bỗng nhiên đỏ mặt thu hồi tay, nắm tay giấu ra sau lưng.

Cảm giác vừa rồi quá kỳ quái, phảng phất như Khuyết Hàn Phù từ ánh trăng vén mây biến thành mãnh thú, chỉ cần nàng hơi lơ là, liền sẽ bị nuốt vào bụng.

Nhất định là ảo giác!

Lục Mộng Nhu trông chừng ở cửa, kết quả mười phút sau Lê Hanh cũng không có quay lại.

"Anh ta không phải là cảm thấy mất mặt nên chạy đi."

Kỳ Chu vừa nói ra, di động Trúc Tâm Nhã vang lên.

Trúc Tâm Nhã nhìn thoáng qua màn hình, "Lê Hanh gọi điện."

"Mau nghe mau nghe, xem anh ta nói gì." Lục Mộng Nhu thúc giục.

Trúc Tâm Nhã nói: "Tớ sẽ bắt máy, mở loa, mọi người đừng lên tiếng."

"Yên tâm, chúng tớ tuyệt đối sẽ không phát ra một chút thanh âm." Kỳ Chu với Lục Mộng Nhu ánh mắt sáng quắc nhìn chằm chằm di động trong tay Trúc Tâm Nhã.

Trúc Tâm Nhã bắt máy, ấn mở loa.

"Nhã Nhã, là anh." Thanh âm Lê Hanh hơi mỏi mệt từ trong di động truyền ra.

Trong thanh âm Trúc Tâm Nhã lộ ra nôn nóng, "Lê Hanh không phải anh nói đi WC sao? Sao lại không quay lại?"

Kỳ Chu khoa trương để cho Trúc Tâm Nhã nhìn khẩu hình miệng của mình.

Trúc Tâm Nhã liếc mắt một cái, thiếu chút nữa bị chọc cười, ôn nhu nói: "Lê Hanh, có phải toilet hết giấy hay không? Anh ở gian nào? Em nhờ Kỳ Chu mang qua cho anh."

Lê Hanh ở bên kia điện thoại thiếu chút nữa bị sặc chết, "......Nhã Nhã, anh đã rời khỏi thành phố điện ảnh, vừa rồi thư ký anh đột nhiên gọi điện thoại tới, công ty xảy ra vấn đề, anh phải lập tức chạy về. Em ở chỗ đó phải bảo vệ tốt bản thân, có việc nhất định phải nhớ gọi điện cho anh."

Nếu không phải người biết rõ bản tính Lê Hanh, sẽ thực dễ dàng bị lời nói ôn nhu của Lê Hanh đả động.

Trúc Tâm Nhã hàm chứa thất vọng nói: "Anh đã đi rồi a."

Lê Hanh cười khẽ: "Nhã Nhã luyến tiếc anh?"

Trúc Tâm Nhã mềm mại nói: "Có chút luyến tiếc ---

Bất quá quan trọng hơn là anh đừng quên ngày mai dành ra thời gian buổi sáng, vừa rồi em đã gọi điện cho trường xin nghỉ, nói muốn cùng anh đi gặp trung y, anh cũng không thể không coi trọng a.

Còn có, Kỳ Chu nghe nói anh đi rồi thực thất vọng, anh ấy nói mình còn có thật nhiều lời chưa kịp nói với anh. Em cho anh ấy số điện thoại của anh, có thời gian hai người có thể bí mật tâm sự, em cảm thấy hai người rất hợp nhau, có cơ hội thì tâm sự nhiều một chút, hai người nhất định sẽ trở thành bạn tốt."

Lục Mộng Nhu nín cười nghẹn đến mặt đều đỏ, một bàn tay gắt gao bịt miệng mình, sợ bản thân không cẩn thận phát ra tiếng động gì.

Kỳ Chu giơ ngón tay cái với Trúc Tâm Nhã.

Trúc Tâm Nhã cười đắc ý, quay đầu nhìn Khuyết Hàn Phù, đôi mắt nhỏ đáng yêu như là đang nói "Tỷ tỷ chị mau khen khen em".

Khuyết Hàn Phù sờ sờ tóc Trúc Tâm Nhã, "Rất tuyệt". Không có phát ra tiếng, nhưng khẩu hình thực rõ ràng, Trúc Tâm Nhã xem lập tức hiểu được, tức khắc cười đến đôi mắt cong cong, giống như hai vầng trăng nhỏ.

"Được.... Ngày mai anh lại liên hệ em."

Trúc Tâm Nhã từ trong thanh âm Lê Hanh nghe ra một tia nghiến răng nghiến lợi.

Lúc trước Lê Hanh đều là chờ Trúc Tâm Nhã ngắt điện thoại, lần này lại không có kiên nhẫn, nói xong trực tiếp ngắt điện thoại, có thể thấy hắn hiện tại có bao nhiêu tức giận, thất thố cỡ nào.

"Ha ha ha ngày mai Lê Hanh sẽ không thật sự đi với cậu gặp trung y đi, Kỳ Chu anh thật sự có thân thích là trung ý sao? Ha ha ha em thật sự đã lâu không có vui vẻ như vậy." Lục Mộng Nhu cười đến cả người run rẩy.

Kỳ Chu ban đầu còn để ý thân phận thần tượng của mình, sau lại bị tiếng cười của Lục Mộng Nhu cảm nhiễm, cũng bắt đầu cười ha hả.

Hai người anh ảnh hưởng em, em ảnh hưởng anh, cười ước chừng mười phút, mới từ từ dừng lại.

Lục Mộng Nhu cười đến sức lực cũng bay mất.

Thời điểm từ cửa đi về sofa, chân mềm nhũn thiếu chút nữa té ngã, Kỳ Chu tay mắt lanh lẹ, hai bước chạy tới đỡ người, "Đi ra ngoài đừng nói cô là fan tôi, cười một lát thế mà đường cũng không đi được nữa rồi."

Lục Mộng Nhu nhìn khuôn mặt soái của Kỳ Chu gần trong gang tấc, căn bản không nghe thấy Kỳ Chu nói gì.

Nàng lộ ra biểu tình say mê, trong ánh mắt tràn ngập..... từ ái???

Kỳ Chu lay thân thể Lục Mộng Nhu, ra lệnh nói: "Cô thanh tỉnh một chút, tôi lớn hơn cô bốn tuổi, về sau cô làm fan muội muội của tôi, không được tiếp tục làm fan mama!"

Lục Mộng Nhu chìm đắm trong nhan sắc tuấn tú của con trai, con trai nói gì đều đúng, "Được Kỳ Chu bảo bảo!"

Kỳ Chu: "......"

Kỳ Chu cảm giác vô lực sâu sắc.

Hắn rốt cuộc xảy ra vấn đề chỗ nào mới có thể để một thiếu nữ hai mươi chỉ muốn làm fan mama của hắn, chẳng lẽ ở trong mắt Lục Mộng Nhu hắn không giống một nam nhân đã thành niên?

Trúc Tâm Nhã từ trong danh bạ tìm được, gửi số điện thoại Lê Hanh cho hắn.

Khuyết Hàn Phù yên lặng nhìn chăm chú vào động tác của nàng.

Trúc Tâm Nhã chuẩn bị tốt rồi cất điện thoại, ngẩng đầu liền thấy đôi mắt thanh triệt của Khuyết Hàn Phù giống như phủ một tầng mây đen nhợt nhạt, ánh mắt hơi tối.

"Tỷ tỷ, làm sao vậy?"

Khuyết Hàn Phù nói: "Ngày mai không cần cùng Lê Hanh đi gặp trung y."

Trúc Tâm Nhã vừa nghe liền cười, "Tỷ tỷ chị yên tâm đi, cho dù em muốn cùng Lê Hanh đi gặp trung, Lê Hanh cũng sẽ tìm đủ mọi cớ để không gặp."

"Em muốn?" Khuyết Hàn Phù bị ghen ghét bao phủ trái tim, bắt đầu bớt chữ.

Đôi mắt Trúc Tâm Nhã hơi hơi trợn tròn, vô tội nói: "Em nói là nếu em muốn, em căn bản là không muốn cùng anh ta đi."

"Được rồi được rồi, tỷ tỷ chị không cần để ý Lê Hanh, qua không lâu nữa là em có thể giải trừ hôn ước với anh ta khôi phục độc thân, ngẫm lại liền vô cùng tốt đẹp ~"

Ánh mắt Khuyết Hàn Phù hơi loé: "Sau khi giải trừ hôn ước, không nên gấp gáp tìm bạn trai." Từ từ, chờ cô có năng lực.....

Trúc Tâm Nhã nói: "Em biết, tỷ tỷ là lo lắng em đã bị Lê Hanh tổn thương, không biết nhìn người đi tìm bạn trai lại chịu thêm một lần tổn thương nữa sẽ chịu không nổi phải không? Chị yên tâm, em rất kiên cường."

"Hơn nữa, tỷ muội như tay chân, nam nhân như quần áo, tỷ tỷ trong lòng em so với mấy nam nhân kia quan trọng hơn nhiều." Trúc Tâm Nhã cười hì hì nói.

"Vậy không cần mặc quần áo....."

Khuyết Hàn Phù ngữ khí trầm thấp nói.

Trúc Tâm Nhã: "???"

- ---------------------------

Xin lỗi mọi người, dạo này mình hơi bận chút nên có thể sẽ không lên truyện đều được. Nếu truyện có lỗi nào mọi người bình luận cho mình sửa nha. Cảm ơn mọi người:3

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.