Ta Đoạt Bạch Nguyệt Quang Của Nam Chủ

Chương 41



Trúc Tâm Nhã kết hôn với Khuyết Hàn Phù xong trải qua một đoạn thời gian ngọt ngào, trước kỳ nghỉ hè, "Phương Đình Di Mộng" mà hai người tham gia diễn xuất đã quay xong hết, chính thức đóng máy, Kỳ Chu thay đạo diễn tới mời các nàng đi tham gia tiệc đóng máy.

Kỳ Chu gọi điện cho Khuyết Hàn Phù trước, lúc ấy Khuyết Hàn Phù đang ôm eo Trúc Tâm Nhã ôn tồn hôn môi, nghe được chuông di động, Khuyết Hàn Phù lui lại một chút, sờ sờ đầu Trúc Tâm Nhã, cầm lấy di động nghe.

Trúc Tâm Nhã đỏ mặt thò lại gần nghe.

Kỳ Chu: "Hàn Phù, đã lâu không gặp."

Khuyết Hàn Phù: "Ân, có việc?"

Kỳ Chu: "Là như vầy, "Phương Đình Di Mộng" đóng máy, đạo diễn nhờ anh tới mời em tham gia tiệc đóng máy, không biết em có thời gian hay không....."

Khuyết Hàn Phù: "Khi nào?"

Kỳ Chu: "Buổi tối ngày mai!"

Khuyết Hàn Phù nhìn mắt Trúc Tâm Nhã, Trúc Tâm Nhã làm tư thế "ok", Khuyết Hàn Phù nói: "Gửi tôi thời gian địa điểm."

Khuyết Hàn Phù ngắt điện thoại, Trúc Tâm Nhã ôm eo Khuyết Hàn Phù nói: "Vì cái gì mà Kỳ Chu chỉ gọi điện cho chị...."

Lời còn chưa dứt, di động Trúc Tâm Nhã vang lên.

Sau khi Trúc Tâm Nhã nhận điện thoại Kỳ Chu nói giống hệt, Trúc Tâm Nhã đồng ý rồi, đang định ngắt điện thoại, Kỳ Chu đột nhiên nói: "Cô hỏi Mộng Nhu một chút, em ấy muốn đến thì cũng có thể đến."

Trúc Tâm Nhã chớp chớp mắt, "Anh không có phương thức liên lạc của Mộng Nhu sao?"

Kỳ Chu trầm mặc một chút, "Cô hỏi giúp tôi đi, coi như tôi nợ cô một ân tình."

Trúc Tâm Nhã đầu đầy chấm hỏi từ trên giường ngồi dậy, "Tỷ tỷ, sao em lại cảm giác Kỳ Chu với Mộng Nhu có vấn đề đây? Nhưng em với Mộng Nhu đi học chung hai tháng rồi cũng không có phát hiện chỗ nào không thích hợp."

Trúc Tâm Nhã vừa rồi mở loa, Khuyết Hàn Phù cũng nghe thấy lời Kỳ Chu nói.

"Không bằng trực tiếp đi hỏi Mộng Nhu." Khuyết Hàn Phù thay nàng gọi đến số điện thoại Lục Mộng Nhu.

"Alo, Nhã Nhã." Điện thoại thực mau được nhận, thanh âm Lục Mộng Nhu từ đối diện truyền đến.

Trúc Tâm Nhã thử thăm dò hòi: "Mộng Nhu, gần đây cậu có liên lạc với Kỳ Chu không?"

Lục Mộng Nhu không có trực tiếp trả lời, mà là nói: "Nhã Nhã, anh ấy là đại minh tinh, tớ chỉ là một sinh viên bình thường, sao có thể thường xuyên liên lạc."

Lục Mộng Nhu không chú ý tới ngữ khí của mình có chút nghẹn.

Trúc Tâm Nhã vừa nghe liền biết hai người thật sự có chuyện.

Ở trong điện thoại nói không rõ, cũng không nhìn được trạng thái của Lục Mộng Nhu,, Trúc Tâm Nhã dứt khoát hẹn Lục Mộng Nhu ra đi dạo phố nói chuyện.

Hợp đồng của Khuyết Hàn Phù với đại học Long Thành sắp đến hạn, trước tiên phải bàn giao công tác, nên gần đây tương đối bận. Hai người rời giường trước tiên Khuyết Hàn Phù đưa Trúc Tâm Nhã đến quán cà phê quảng trường Thánh La, sau đó lại lái xe đi đại học Long Thành.

Trúc Tâm Nhã gọi hai ly Cappuccino, ngồi kế cửa sổ chờ Lục Mộng Nhu.

"Nhã Nhã, vừa rồi hình như tớ nhìn thấy xe Khuyết giáo sư, cô ấy đưa cậu tới sao?" Trúc Tâm Nhã mới vừa chọn món xong, Lục Mộng Nhu liền đi đến.

Chuyện Trúc Tâm Nhã kết hôn với Khuyết Hàn Phù, trừ bỏ Trúc Âm và Phương Phương, không có nói cho bất kì ai, Trúc Tâm Nhã biết Lục Mộng Nhu có phương thức liên lạc của Kỳ Chu, sợ nàng không cẩn thận lỡ miệng nói Kỳ Chu biết, cho nên không nói với nàng.

"Ân, tớ với tỷ tỷ vừa lúc tiện đường." Trúc Tâm Nhã lôi kéo Lục Mộng Nhu ngồi xuống, "Tớ gọi Cappuccino, chúng ta uống xong rồi dạo phố đi."

Lục Mộng Nhu trang điểm, nhưng tiều tuỵ nơi đáy mắt không che lấp được, Trúc Tâm Nhã lo lắng giữ chặt tay nàng, "Mộng Nhu, gần đây có phải cậu có chuyện gì không vui hay không?"

Lục Mộng Nhu cười một chút, "Bị cậu nhìn ra rồi, không hổ là chị em tốt của tớ."

"Có liên quan tới Kỳ Chu sao?"

Lục Mộng Nhu gật gật đầu, thở dài nói, "Một mối quan hệ tốt đẹp giữa fan với minh tinh, bị tớ phá hỏng."

"Chắc là không có phá hỏng đâu." Trúc Tâm Nhã nói, "Cậu nghĩ tớ làm sao mà biết được, còn không phải là Kỳ Chu gọi điện mời tớ đi tham gia tiệc đóng máy của "Phương Đình Di Mộng", một hai nói tớ tới hỏi cậu có đi hay không, chính anh ta có phương thức liên hệ của cậu lại không dám liên lạc, không cần nghĩ cũng biết có vấn đề. Bất quá anh ta nhờ tớ hỏi cậu, là đại biểu cho việc anh ta muốn cậu đi tiệc đóng máy, đây cũng phải biểu hiện của việc đã phá hỏng. Mộng Nhu, giữa hai người rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"

Lục Mộng Nhu thu hồi tay, buồn bực chống cằm nói: "Nói ra thì rất dài. Vốn dĩ tớ không phải là fan mama của Kỳ Chu sao? Khi đó chính là đơn thuần coi Kỳ Chu thành con trai mà thích, về sau tớ lại thường xuyên đi đoàn phim, càng ngày càng quen thuộc với Kỳ Chu, trời xui đất khiến giúp Kỳ Chu lên hot search thu về rất nhiều nhân khí, Kỳ Chu vì cảm ơn tớ mua tặng tớ một cái dây chuyền, chính là cái này," Lục Mộng Nhu từ trong cổ áo sơmi móc ra một sợi dây chuyền màu bạc.

"Vừa lúc là mẫu mới của nhãn hiệu tớ thích, cũng không quá đắt, tớ liền nhận. Kỳ Chu không biết vì sao lại phi thường để ý chuyện tớ là fan mama của anh ấy, vẫn luôn muốn tớ trở thành fan muội muội, tặng dây chuyện xong không lâu sau lại tặng một cái lắc tay cũng nhãn hiệu," Lục Mộng Nhu lắc lắc cổ tay.

Trúc Tâm Nhã: "....." Cái phát triển này tuyệt đối có vấn đề.

"Kỳ Chu bảo bảo tặng quà cho tớ, tớ đương nhiên thực vui vẻ nhận lấy, chính là lúc tớ nhận lấy lắc tay xong anh ấy nói, muốn tớ làm fan muội muội của anh ấy, bằng không liền trả lắc tay lại. Đã lấy được quà đeo lên tay sao còn có thể trả lại? Tớ miễn cưỡng đồng ý làm fan muội muội của anh ấy, xưng hô đổi từ Kỳ Chu bảo bảo, thành Kỳ Chu ca ca."

"Rồi sau đó?" Trúc Tâm Nhã hỏi.

Lục Mộng Nhu nói: "Ca ca muội muội gì đó, chúng tớ lại không có quan hệ huyết thống...... Cảm giác ngày càng ái muội, tớ cũng không phải loại người có chuyện cứ nghẹn trong lòng, ngày hôm qua đi đoàn phim, tớ trực tiếp thổ lộ với Kỳ Chu, nói tớ muốn làm fan bạn gái của anh ấy, kết quả Kỳ Chu từ chối tớ, tớ liền khóc lóc rời đi."

"Đêm qua anh ấy gửi wechat cho tớ, nói anh ấy có người mình thích, thích đã nhiều năm, còn nói vĩnh viễn đều xem tớ như muội muội, tớ cảm thấy tâm thật đau, không phản ứng anh ấy. Ngày hôm qua tớ suy nghĩ thật nhiều chuyện, ở trên giường lăn qua lộn lại đến khuya mới ngủ, quầng thâm mắt đều che không nổi."

Lục Mộng Nhu thở dài, "Tiệc đóng máy tớ sẽ không đi, tớ tạm thời không muốn gặp Kỳ Chu, thấy liền khó chịu trong lòng."

Trúc Tâm Nhã biết được câu chuyện, cũng không tốt phán xét xem rốt cuộc là vấn đề của ai.

Nàng đọc qua tiểu thuyết, biết cảm tình Kỳ Chu dành cho Khuyết Hàn Phù, muốn làm cho hắn di tình biệt luyến, rất khó, bởi vậy Trúc Tâm Nhã không có khuyên Lục Mộng Nhu đừng từ bỏ tiếp tục theo đuổi Kỳ Chu, vạn nhất Kỳ Chu thật sự đối với Khuyết Hàn Phù một lòng không đổi, Lục Mộng Nhu không chỉ lãng phí thời gian còn lãng phí tình cảm.

"Ba tớ cho một cái thẻ đen, tớ còn chưa có dùng qua, đi thôi chị em, vì an ủi tâm hồn nhỏ bé của cậu, hôm nay vô luận là cậu mua cái gì tớ đều giúp cậu trả tiền!" Trúc Tâm Nhã nói.

Lục Mộng Nhu vốn dĩ là đang thương cảm, nghe được Trúc Tâm Nhã nói, ánh mắt ảm đạm nháy mắt sáng lên, "Chị em tốt, tớ thật yêu cậu Nhã Nhã!"

Hai người uống cà phê xong, rời khỏi quán cà phê hưng phấn đi trung tâm thương mại mua mua mua, cuối cùng lúc rời khỏi trung tâm, mỗi người đều xách theo bảy tám cái túi.

Khuyết Hàn Phù tan tầm, lái xe tới đón Trúc Tâm Nhã.

Lục Mộng Nhu nhìn thấy Khuyết Hàn Phù xuất hiện ở ngoài trung tâm, đầu óc bị mua mua mua làm choáng váng bỗng nhiên được làm lạnh xuống, nàng cũng là người từng trải qua "ca ca muội muội", nhìn trước mắt Khuyết Hàn Phù săn sóc đón đưa Trúc Tâm Nhã, nhịn không được bắt đầu nghĩ nhiều.

Nếu "ca ca muội muội" có thể, vì cái gì "tỷ tỷ muội muội" không thể?

Trúc Tâm Nhã vẫn luôn gọi Khuyết Hàn Phù là tỷ tỷ!

Lục Mộng Nhu vốn dĩ định tự mình gọi xe về nhà, sau khi trong lòng có hoài nghi, Trúc Tâm Nhã vừa nói tiện đường đưa nàng về nhà, liền lập tức đồng ý.

Lục Mộng Nhu nhìn Khuyết Hàn Phù giúp Trúc Tâm Nhã mở ra cửa ghế phụ, săn sóc để tay ở trên khung cửa đề phòng Trúc Tâm Nhã đập phải, giúp nàng đóng cửa xe, xoay người quay về chỗ lái xe.

Từ đầu tới cuối phảng phất như Lục Mộng Nhu không tồn tại: "......."

Được rồi, không ai mở cửa xe giùm, tôi tự mình mở.

Thời điểm Lục Mộng Nhu lên xe, chú ý tới Khuyết Hàn Phù thân mật giúp Trúc Tâm Nhã đeo tốt đai an toàn.

Càng ngày càng khả nghi.

Tới nhà, Lục Mộng Nhu cầm chiến lợi phẩm xuống xe đi tới ghế phụ tạm biệt Trúc Tâm Nhã và Khuyết Hàn Phù, "Nhã Nhã, thay tớ cảm ơn Khuyết giáo sư, cậu về tới nhà gửi cho tớ cái wechat, tớ có chuyện quan trọng muốn nói với cậu."

Trúc Tâm Nhã gật gật đầu, "Được."

Trên đường về nhà, Trúc Tâm Nhã đem chuyện Kỳ Chu và Lục Mộng Nhu nói cho Khuyết Hàn Phù, cảm thán nói: "Đây chính là lần đầu tiên Mộng Nhu thích một người."

Khuyết Hàn Phù chuyên chú lái xe, lúc chờ đèn đỏ đột nhiên hỏi: "Kỳ Chu thích ai?"

Trúc Tâm Nhã vô tội chớp chớp mắt, "Tớ cũng không biết, chờ một lát gọi điện hỏi anh ta một chút."

"Ân."

Tới nhà, Khuyết Hàn Phù đi chuẩn bị bữa tối, Trúc Tâm Nhã ngồi trên sofa gửi wechat cho Lục Mộng Nhu.

Trúc Tâm Nhã: Mộng Nhu tớ đã về tới nhà ~

Lục Mộng Nhu: Nhã Nhã, quan hệ của cậu với Khuyết giáo sư gần đây thế nào?

Trúc Tâm Nhã: Tớ với tỷ tỷ? Khá tốt nha.

Lục Mộng Nhu: Cậu..... có cảm giác được Khuyết Hàn Phù đối với cậu quá tốt hay không? Chính là đón đưa cậu đi dạo phố á, bạn trai đều rất hiếm săn sóc như vậy.

Trúc Tâm Nhã: Với tớ mà nói, nam nhân không thể so với tỷ tỷ, tớ đối tốt với chị ấy, chị ấy tốt với tớ, thực bình thường.

Lục Mộng Nhu: Tớ không có ý đó..... Ai, cậu thật là không hiểu. Này, có thể là tớ nghĩ nhiều. Nhã Nhã, bây giờ cậu gọi điện từ chối Kỳ Chu giùm tớ, nói anh ấy thông suốt rồi lại tới tìm tớ.

Trúc Tâm Nhã: Được nha, hôm nay cậu nghỉ ngơi sớm chút, không cần tiều tuỵ như hôm nay.

Lục Mộng Nhu: Ân, 8 giờ tớ liền ngủ.

Trúc Tâm Nhã gọi điện cho Kỳ Chu, vang một tiếng lập tức được nhận máy.

Thanh âm Kỳ Chu cấp thiết từ trong di động truyền đến: "Mộng Nhu nói như thế nào?"

Trúc Tâm Nhã nói: "Mộng Nhu nói cậu ấy không có thời gian, không đi tiệc đóng máy."

"...... Em ấy có nói là bởi vì cái gì sao?" Ngữ khí Kỳ Chu trầm thấp.

Trúc Tâm Nhã nhíu mày, ôm chân đặt cằm lên đầu gối, nói: "Kỳ Chu, anh đối với Mộng Nhu là cảm giác gì? Nếu anh không thích cậu ấy, vẫn là đừng để cậu ấy ảo tưởng thì tốt hơn."

"Mộng Nhu đã nói hết cho cô?"

Trúc Tâm Nhã nói: "Ân, cậu ấy nói anh có người mình thích, hai người không có khả năng, Mộng Nhu quyết định từ bỏ....."

"Em ấy làm sao nhanh như vậy đã quyết định từ bỏ?!" Kỳ Chu nôn nóng nói.

Trúc Tâm Nhã: ".......Bằng không thì sao?"

Kỳ Chu nửa ngày không nói chuyện, sau khi hắn thích Khuyết Hàn Phù, mấy năm qua đã thành thói quen theo đuổi thân ảnh cao không thể với kia, tuy biết rằng bản thân cùng Khuyết Hàn Phù không có khả năng, nhưng vẫn luôn không thể từ bỏ.

Hắn cho rằng tình cảm của mọi người đều là như thế này, một lòng tới già, kiên định, đơn phương trả giá không cần hồi báo, chính là Lục Mộng Nhu lại không giống, sau khi mình từ chối xong, không đến một ngày nàng đã quyết định từ bỏ.

Đáy lòng Kỳ Chu có chút hoảng, cảm thấy không chắc chắn.

Ngắt điện thoại, Trúc Tâm Nhã nhớ lại đối thoại vừa rồi của mình với Kỳ Chu, từ trong giọng Kỳ Chu có thể nghe ra hắn có để ý tới Lục Mộng Nhu, cũng không rõ để ý này là ca ca để ý muội muội, hay là "ca ca tốt" để ý "muội muội tốt".

Ngày hôm sau Khuyết Hàn Phù cùng Trúc Tâm Nhã khởi hành đi nhà hàng Long Đằng ở thành phố, sau khi "Phương Đình Di Mộng" đóng máy, các diễn viên từng người trở về nhà, đã không còn ở lại thành phố điện ảnh, đạo diễn đem tiệc đóng máy đặt ở thành phố, tiện cho mọi người đi các loại phương tiện đến.

Trước lúc xuất phát Trúc Tâm Nhã lại gọi điện cho Lục Mộng Nhu, Lục Mộng Nhu bắt máy xong không chờ nàng hỏi, nói thẳng: "Nhã Nhã, tớ sẽ không đi, tớ muốn hoàn toàn quên đi Kỳ Chu, liền không thể gặp lại anh ấy."

Trúc Tâm Nhã nói: "Được rồi được rồi." Nói xong lưu loát ngắt điện thoại.

Loại chuyện cảm tình này, như người uống nước nóng lạnh chỉ mình biết, Mộng Nhu cũng không phải con nít, khẳng định biết mình đang làm cái gì.

Tới nhà hàng Long Đằng rồi, Khuyết Hàn Phù lái xe đậu vào chỗ để, Trúc Tâm Nhã cởi đai an toàn lại không có vội vã xuống xe, mà là xoay người động tác khó khăn ôm lấy Khuyết Hàn Phù.

Khuyết Hàn Phù sờ sờ tóc nàng, "Gần đây càng ngày càng thích làm nũng."

Trúc Tâm Nhã ngẩng đầu lên hôn Khuyết Hàn Phù một chút, "Mỗi ngày trước khi em ngủ đều phải nói với bản thân một lần: Tỷ tỷ yêu mình, mình yêu tỷ tỷ, tụi mình là tốt nhất thế giới."

Thần sắc lãnh đạm của Khuyết Hàn Phù trở nên có chút kỳ quái, "Trước khi ngủ? Thời điểm này em còn có thời gian rảnh để nghĩ chuyện khác?"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.