Lúc Mộc Trọng Hi đá văng cửa, cảnh mọi người thấy được chính là sáu Kiếm tu đang đánh nhau, còn Diệp Kiều thì ở phía sau khích động.
Minh Huyền cũng dần dần cảm nhận được thú vui trong việc gạt người, nên hắn liền đứng ở phía sau lâu lâu lại cười cuồng dã lên một tiếng.
Bộ dáng của hai người không hề giống đệ tử chính đạo một chút nào, nói thẳng ra thì giống mấy tên tiểu nhân chuyên đóng vai ác trong truyện tiểu thuyết bán ngoài chợ hơn.
Đám người Tống gia không rõ nguyên nhân liền đơ tại chỗ: "...Ờm, xin hỏi. Chúng ta đến đây để cứu vớt sáu tu sĩ đáng thương này đúng không?"
Nếu đúng là như vậy, thì bọn họ có thể hiểu được vì sao Trường Minh Tông lại lo lắng chạy nhanh đến đây rồi.
"Người nào là sư muội với sư huynh của ngươi?" Một tu sĩ khác nhìn qua Mộc Trọng Hi, "Là người bị đánh tàn nhẫn nhất ở đằng kia hả?"
Mộc Trọng Hi quỷ dị trầm mặc: "Không phải. Nàng là người ở phía sau."
Tu sĩ nọ mất nửa ngày mới nói ra được một câu: "Ờm, thân truyền các ngươi rất biết chơi."
Một người thì bắt người thừa kế của Tống gia làm con tin, mang danh hắn để ra lệnh cho bọn họ. Một người "đang gặp nguy hiểm" thì bây giờ lại rượt sáu Kim Đan chạy vòng vòng.
Cho hỏi thân truyền bây giờ, đều chơi dơ như vậy ư?
"Diệp Kiều." Tống Hàn Thanh thấy một màn như vậy, liền khó thở, trên trán nổi đầy gân xanh, nhưng lại có chút bình tĩnh ngoài dự liệu, "Ngươi lại làm gì rồi?"
Khi cửa bị đá văng, Diệp Kiều cũng quay đầu nhìn qua, đối mặt với ánh mắt khiếp sợ của mấy người bên ngoài, nàng vẫn bình thản mà nghiêng đầu hỏi: "Có chuyện gì sao?"
Đêm khuya tĩnh lặng, tu sĩ tập trung lại đây nhiều như vậy, bộ đang muốn mở họp ư?
Mặt Tống Hàn Thanh đen như đít nồi, cảm thấy đám người Trường Minh Tông này đến đây là để tra tấn hắn.
Khuôn mặt hắn vặn vẹo một lát, trừng mắt nhìn tu sĩ Tống gia ở phía sau, "Nhìn gì mà nhìn? Giải tán đi."
Cứu Diệp Kiều cái rắm á, thà cứu mấy tu sĩ này còn hợp lí hơn.
"Cho nên mới nói ai hạng nhất liên tiếp ở hai trận thi đấu, thì người đó đúng." Tu sĩ vừa rồi còn đang hùa theo Vân Thước căm phẫn, chửi bới Diệp Kiều, bây giờ liền chột dạ, sờ mũi, "Đúng là hạng nhất trong lòng chúng ta."
Mộc Trọng Hi bị sự mặt dày vô sỉ của người nọ làm cho kinh hãi, 'hạng nhất trong lòng chúng ta'? Rốt cuộc là ai nhập vào người tên này rồi?
"Vừa nãy không phải ngươi nói Diệp Kiều nhà chúng ta chỉ biết gây thêm phiền phức sao?" Hắn nhướng mày, cảm thấy người Tống gia đúng là chảy chung một dòng máu không biết xấu hổ.
Mộc Trọng Hi chỉ là thuận miệng nói, nhưng Vân Thước lại cảm thấy chột dạ, mặt nàng đỏ lên, vì lời nói khi nãy của bản thân mà có chút xấu hổ, nàng ấp a ấp úng mở miệng muốn nói lại thôi.
Trước kia Vân Thước cũng không dễ dàng ghen ghét hay so sánh mình với người khác, nhưng từ khi Diệp Kiều xuất hiện, Tống Hàn Thanh không còn để ý đến nàng thì thôi đi, đằng này ngay cả thái độ của sư phụ cũng thay đổi luôn.
Thậm chí còn hay nhìn nàng rồi thở dài.
Vân Thước rũ mắt, cố gắng kiềm chế lại sự xúc động trào dâng trong mắt, chuẩn bị quay về sẽ đồng ý với lão giả kia.
Nàng muốn học kiếm, muốn lấy lại hết tất cả những sự ca ngợi lẽ ra phải thuộc về nàng.
Mấy người Tống gia rút quân rất nhanh, giây trước còn hùng hổ như chuẩn bị tham gia chiến tranh thế giới, thì giây sau đã không còn thấy bóng dáng nào.
Tốc độ nhanh đến mức làm người khác nghẹn họng nhìn trăng trối.
Diệp Kiều đánh giá vẻ mặt khác nhau của từng sư huynh nhà mình, nhân cơ hội liền truyền âm bảo Minh Huyền ở lại, còn mình sẽ đi ra ngoài nói chuyện với bọn họ, tránh cho sáu tán tu trong phòng nghe được.
Không khí ngoài phòng lạnh căm căm.
"Ngươi với Minh Huyền đang làm gì vậy?" Mộc Trọng Hi chu môi, "Chúng ta tốn công tốn sức bỏ chạy, mà các ngươi lại chộp đến sáu tên Kim Đan."
Mấy người kia chính là Kim Đan Kỳ, không phải Trúc Cơ Kỳ, tận sáu người, chỉ cần một người một kiếm cũng khiến hai người Diệp Kiều đi bán muối.
Vậy sao lại thành ra tình cảnh như hiện tại?
"Không phải chộp đến, mà là đe dọa đến." Diệp Kiều nhỏ giọng, "Bọn họ cho rằng Minh Huyền là Quỷ tu, theo gian tà bỏ chính nghĩa, tất nhiên mọi chuyện chỉ là tạm thời, nên ta đề nghị là chờ đến khi nhiệm vụ hoàn thành thì chúng ta sẽ cho bọn họ đi ăn cơm tù."
Công đạo của nàng nói ra cực kì hàm hồ.
Mấy tán tu cũng không phải não tàn, như thế nào lại cho rằng Minh Huyền là Quỷ tu?
Mấy người nghẹn một bụng nghi hoặc.
Nhưng hiện tại cũng không phải là lúc hỏi nhiều. Tiết Dư suy tư một lát, "Vậy chúng ta rời đi trước, rồi bàn bạc kĩ hơn."
"Mấy tên Kim Đan Kỳ này tạm thời giữ lại. Vẫn còn hữu dụng."
Dựa vào sự keo kiệt của Tống Hàn Thanh thì chắc chắn sẽ không cho bọn họ mượn người, "Để Minh Huyền ở lại canh chừng bọn họ đi."
Dù sao Nhị sư huynh sợ quỷ, phân chia cho hắn nhiệm vụ này ngược lại càng nhẹ nhàng hơn, bởi vì trước đó Diệp Kiều cùng nhóc quỷ hợp lại rượt đuổi sáu người đã tạo thành bóng ma trong lòng bọn họ quá sâu, nên thân phận của Minh Huyền hiện tại đã được tin tưởng tuyệt đối không có nhưng.
So với tu sĩ nhân loại, thì Quỷ tu khó đối phó hơn nhiều, hành tung giết người lúc ẩn lúc hiện, chỉ cần sơ ý một chút sẽ bỏ mạng như chơi.
Ai cũng không dám chọc Minh Huyền, sợ tiểu quỷ kia không vui sẽ nuốt luôn bọn họ.
Minh Huyền nhìn sáu người đang nơm nớp lo sợ, trong lúc nhất thời quả thực vui muốn bay lên trời, lúc trước ở trong bí cảnh, hắn đã bị sáu Kim Đan hợp tác nhắm vào, hiện tại lại có sáu Kim Đan phải nghe theo lời của hắn.
***********
Sau khi tạm thời tách khỏi Minh Huyền, Diệp Kiều liền suy tư tìm cách hoàn thành nhiệm vụ cho xong.
Không động tĩnh lâu như vậy rồi, có lẽ nên thử chọc giận Quỷ tu kia xem sao, làm đối phương chủ động xuất đầu lộ diện.
Con trai của nàng ta đã bị Diệp Kiều lén trộm mất, nên nàng không tin đối phương có thể ngồi yên cho qua được.
Tìm tới cửa cũng chỉ là sớm hay muộn mà thôi.
Diệp Kiều hôm nay đã hoàn toàn thành công trong việc kéo toàn bộ giá trị thù hận của Tống gia lên người mình.
Nàng cũng không hoảng hốt, thậm chí còn bình tĩnh nghĩ đến chuyện khác.
Nữ chủ nhận được cơ hội truyền thừa gì đây?
Thiên phú bẩm sinh?
Không hề có.
Thiên phú của Vân Thước không nhất định tốt nhất, nhưng vận khí của nàng tuyệt đối tốt nhất. Chỉ có một mình nàng ta, nên nếu vị Kiếm tu kia hiện tại còn lại một tàn hồn sắp tiêu tán, thì chắc chắn sẽ muốn nhanh chóng đem truyền thừa cho bất kì người nào hắn gặp được.
Hơn nữa Vân Thước cũng là thân truyền của đại tông, đệ tử chính đạo, vậy thì càng đáng giá để tín nhiệm.
Đến nỗi trong tiểu thuyết Vân Thước nhận được truyền thừa ở đâu, ra sao, Diệp Kiều cũng không rõ. Chỉ nhớ lúc Vân Thước nhận được truyền thừa, thì nàng đã giúp Tống gia giải quyết được rắc rối, từ đó trở đi Tống Hàn Thanh chính thức gia nhập hậu cung, bị trí tuệ và sắc đẹp của nàng thu hút.
Tống Hàn Thanh là một công tử thế gia tiêu chuẩn, luôn đặt lợi ích của đoàn đội lên hàng đầu, nên đối với người có nhan sắc nhưng vô dụng thì có đứng trước mặt hắn cũng không thèm quan tâm. Việc Vân Thước trở thành thiên tài Kiếm Phù song tu đã hoàn toàn làm hắn xem trọng mà đặt nàng vào mắt.
Đêm khuya mây đen che khuất ánh trăng, cảnh vật im ắng, Vân Thước trong lòng thử gọi tên đối phương.
Nơi này của Tống gia đã từng có không ít tu sĩ ngã xuống, thực lực của vài người còn mạnh đến mức có thể kiên trì giữ lại tàn hồn qua cả trăm năm, mấy ngày nay nàng đã gặp được một lão giả, đối phương luôn nói đi nói lại nhiều lần là muốn tặng cơ duyên cho nàng.
Vân Thước lại không chịu chấp nhận ngay lập tức.
Nhưng hiện tại nàng không muốn do dự nữa
"Tiền bối." Nàng nhỏ giọng gọi: "Ngài còn ở đây sao?"
"Ta đồng ý với ngài." Vân Thước nói: "Ta nguyện ý tiếp nhận truyền thừa."
Rốt cuộc cũng xuất hiện một tàn hồn mảnh khảnh của lão giả chậm rãi bay đến trước mặt Vân Thước, hỏi: "Suy xét rõ ràng rồi sao?"
Vân Thước không chút do dự gật đầu: "Suy xét xong rồi." Nàng nhất định không thể để Diệp Kiều kiêu ngạo lâu hơn nữa.
Lão giả đánh giá nàng một lát, "Một khi đã như vậy, thì ngoại trừ ngươi đến rồi, cũng gọi luôn mấy tu sĩ khác đến đây đi."
"Vì loại truyền thừa của lão phu, ai có tư chất tốt nhất thì người đó sẽ nhận được." Hắn lúc trước tìm đến Vân Thước vì thấy tư chất của nàng không tệ, lại còn là thân truyền của năm tông, hắn cũng không còn nhiều thời gian, nên mới từ trong một đám tư chất kém miễn cưỡng lựa ra được nàng là ổn nhất.
Hiện tại không giống vậy nữa, trong phủ bây giờ đã có rất nhiều thân truyền.
Nên hắn nhất định phải tìm ra người tốt nhất.
...Gì chứ?
Sự việc phát triển đến mức Vân Thước không đoán trước được, nàng suýt nữa đã thốt lên, mắt gắt gao trợn to: "Tiền bối?"
"Ngài đang nói giỡn đi?"
Sự thật đã chứng minh, đối phương không hề nói giỡn, bởi vì giây tiếp theo, ngoại trừ Chu Hành Vân, thì tất cả Kiếm tu đều mơ mơ màng màng ngã xuống đất.
Chu Hành Vân: "?"
"Chuyện gì đang xảy ra vậy?" Một loạt biến cố làm Tiết Dư kinh ngạc.
Chết hết rồi hả?
Hắn theo bản năng lay người Diệp Kiều, thuận tiện đá Mộc Trọng Hi một cái, kết quả phát hiện một đám Kiếm tu hoàn toàn bị hôn mê.
"Ngất xỉu hơn phân nửa đều là Kiếm tu." Tiết Dư nhìn về phía Đại sư huynh: "Sao ngươi không xỉu?"
Đại sư huynh cũng là Kiếm tu mà.
Chu Hành Vân nhìn nhóm Kiếm tu ngã xuống đất, hơn phân nửa đã đoán được một chút, hắn nhếch môi, "Đang có Kiếm tu chọn người thừa kế."
Vậy tại sao không có sự góp mặt của hắn? Bởi vì chọn truyền thừa đều chọn những Kiếm tu không có gia tộc, nhưng Chu gia đã có truyền thừa của chính mình, nên do đó hắn mới không bị nạp vào trong phạm vi.
Cùng lúc đó.
Diệp Kiều đang ngất xỉu bỗng hốt hoảng tỉnh dậy, thiếu chút nữa cho rằng bản thân lại bị lọt vào lĩnh vực của người nào nữa rồi, Mộc Trọng Hi cũng cùng lúc tỉnh dậy, liền theo bản năng mà quay sang xem xét nàng từ đầu đến chân, "Có bị đau chỗ nào không?"
Diệp Kiều lắc đầu: "Không có."
Nhưng——
"Ngươi mẹ nó đang êm đẹp véo ta làm gì?"
Nàng mặt không cảm xúc đạp hắn một cái, Mộc Trọng Hi không tránh, dù sao cũng không đau, hắn nghĩ nghĩ, "Là mơ đi."
——Mơ?
Diệp Kiều như suy tư gì đó, nhìn một đám người đang dần dần tỉnh lại, hơn phân nửa đều là người của Tống gia, còn có Vân Thước, đếm kĩ một chút thì trên cơ bản tất cả đều là Kiếm tu.
Ồ quao.
Đây là nơi nhận truyền thừa trong tiểu thuyết sao?
Diệp Kiều nhớ rõ đây chính là cơ duyên chỉ có một mình nữ chủ có được.
Bây giờ trời xui đất khiến như nào mà nhiều người lại vào đây được?
Diệp Kiều không biết phân đoạn nào của cốt truyện đã xảy ra vấn đề, thế nhưng nhiều người như vậy lại vào được. Mà so với cái này, thì nàng càng tò mò hơn chính là hào quang vạn người mê của nữ chủ có còn tác dụng dưới tình huống nhiều người như này nữa không, liệu có còn lọt vào được mắt của đối phương?
Diệp Kiều cảm thấy có chút khó.
Đã xuất hiện một kiếm cốt trời sinh, thì đối phương sao có thể nhìn trúng người nào nữa.
Thấy mọi người dần dần tỉnh lại, Diệp Kiều vì không muốn mọi người chú ý, liền lôi kéo Mộc Trọng Hi đi tìm một góc ngồi xổm trồng nấm cùng nhau.
Hai người ngồi xổm xuống đất, đầu tựa đầu, "Nếu mọi người đều ngất xỉu như này. Thì bên ngoài liệu có an toàn không?"
Diệp Kiều không biết nghĩ đến cái gì.
Biểu tình đang bình tĩnh cũng chợt khựng lại trong chớp mắt.
Nếu như trước kia nàng khẳng định sẽ vỗ ngực bảo đảm không có vấn đề gì, nhưng hiện tại không lâu trước đó, nàng mới vừa đắc tội với Quỷ tu, lại còn tiện tay bắt cóc con trai của nàng ta luôn.
Mộc Trọng Hi cũng trầm mặc chung với nàng, sau đó dần nứt ra: "Ngươi lại làm cái gì rồi?"
Diệp Kiều có chút chột dạ, ngữ khí có chút hàm hồ: "Không làm gì hết. Ta là một người thành thật, ngươi không tin ta sao?"
Mộc Trọng Hi a một tiếng.
Không cần nghĩ cũng biết, chắc chắn Minh Huyền với Diệp Kiều đã ở phía sau lưng bọn họ lén lút làm gì đó rồi, cũng không biết lần này lại là chuyện gì đây.
Trong lúc hai người cãi nhau, thì Vân Thước cũng đang nôn nóng tìm tung tích của lão giả, nàng gấp muốn điên rồi, không phải trước đó nói muốn nàng làm người thừa kế hay sao? Nửa đường lại kéo thêm nhiều người như vậy làm gì?
Ở đây có rất nhiều người không rõ tình huống cho lắm, nên hai người Trường Minh Tông đang ngồi xổm trong góc cũng không bị ai chú ý đến.
Mộc Trọng Hi chờ đến lúc sắp ngủ gật, thì đột nhiên có một giọng nói vang lên, hắn đột nhiên mở mắt, thì thấy một lão nhân đang giả thần giả quỷ xuất hiện trước mặt mình, tay cầm kiếm, hơi mỉm cười: "Nhóc con."
"Ở chỗ ta có một phần truyền thừa muốn tặng cho ngươi, có suy xét đến việc kế thừa hay không?"
Đối mặt với lão nhân đang cười tủm tỉm nhìn hắn, lại hướng dẫn từng bước: "Phần kiếm quyết này ta chỉ cho ngươi mà thôi."
"Vì sao chỉ cho ta?" Mộc Trọng Hi dựa trên kinh nghiệm từ mấy quyển tiểu thuyết hắn đã từng đọc qua nhiều năm, thì cảnh giác nhìn người trước mắt, "Ngươi muốn hãm hại ta?"
Lão giả: "..."
Thấy hắn không nói lời nào, Mộc Trọng Hi chỉ chỉ công pháp trong tay hắn: "Hay nói đúng hơn là, muốn luyện công pháp này, ta phải trở thành thái giám?"
Diệp Kiều mở mắt ra, nhìn thấy lão già kế bên, liền có cảm giác mọi chuyện đã kết thúc thật rồi.
Bàn tay vàng của nữ chủ, đã bị cướp mất rồi.
Cuối cùng Kiếm đạo vẫn ưu tiên Kiếm tu, quan trọng về căn cốt, mà Tu Chân Giới chỉ có hai người kiếm cốt trời sinh, nên không truyền lại cho Mộc Trọng Hi thì cho ai?
Diệp Kiều thấy hai người nói chuyện, nàng không có quấy rầy, nhưng sau đó nàng lại ý thức được có điểm không thích hợp, liền chạy nhanh lại dùng khuỷu tay chọt chọt Mộc Trọng Hi.
Nàng phát hiện lúc Mộc Trọng Hi nói chuyện với lão nhân kia, thì mọi người xung quanh đều nhìn bọn họ như hai tên bị mắc bệnh tâm thần.
Diệp Kiều cảm thấy kì lạ, ngoại trừ nàng cùng Tứ sư huynh, thì không có ai thấy được lão nhân này sao?
Mộc Trọng Hi đột nhiên phục hồi lại tinh thần: "Làm sao vậy?"
Diệp Kiều chỉ qua đám người, nhỏ giọng nói: "Giống như chỉ có hai chúng ta mới có thể nhìn thấy. Ngươi tém tém lại xíu, phản ứng đừng lố quá." Bị những người khác nhận thấy được liền thảm.
Nhìn thấy hai người lại lẩm nhẩm gì đó chung với nhau, những người xung quanh liền câm nín.
Làm sao vậy? Trường Minh Tông các ngươi luôn có chuyện để nói đúng không?
Diệp Kiều nhỏ giọng nhất có thể, nhưng lão giả kế bên vẫn có thể nghe được, nàng cũng lười che giấu việc mình có thể nhìn thấy hắn, thế là lại càng quang minh chính đại cùng Mộc Trọng Hi nghị luận.
"Tiền bối này chắc là Kiếm tu phi thăng thất bại nên ngã xuống." Diệp Kiều ý bảo hắn chủ động một chút: "Đang chọn lựa người để truyền thừa."
"Đợi chút."
Lão giả kia ban đầu vẫn đặt hết sự chú ý lên người Mộc Trọng Hi, vì tên nhóc này chính là một hạt giống tốt, đúng là ông trời không phụ lòng hắn, đến nỗi con nhóc ở bên cạnh hắn cũng không thèm nhìn đến.
Ánh mắt hắn lúc này mới chuyển hướng sang Diệp Kiều, kinh ngạc hỏi: "Ngươi có thể nhìn thấy ta?"
Diệp Kiều ngẩn người, thành khẩn đặt câu hỏi: "Người bình thường không xứng nhìn thấy ngài sao?"
Đây là vấn đề xứng với không xứng ư?
Lão giả nhịn không được trợn to mắt, lại gần đánh giá Diệp Kiều: "Thằng nhóc kia là kiếm cốt trời sinh, thể chất đặc thù, còn ngươi là gì?"
Vậy mà có thể nhìn thấy hắn.
Đúng vậy. Mộc Trọng Hi cũng tò mò muốn chết, rốt cuộc tư chất của Diệp Kiều là gì?
Lâu như vậy rồi nhưng tư chất của Diệp Kiều vẫn luôn là một ẩn số, bên ngoài nghị luận suốt mấy tháng trời vẫn không có kết quả, rất nhiều người suy đoán là thượng phẩm, mang tiếng trung phẩm chỉ để che mắt mọi người mà thôi.
Đương nhiên, cũng có fans não tàn của Diệp Kiều kiên định cho rằng, Lãng Lãng của bọn họ không thua kém bất kì kẻ nào, nên nhất định là cực phẩm.
Nhưng độ tinh khiết của linh căn Diệp Kiều trên đá thử nghiệm luôn biểu hiện ra chỉ là trung phẩm bình thường.
"Ngươi cảm thấy ta là gì?" Diệp Kiều khách sáo hỏi ngược lại, nàng chỉ có thể yên lặng che giấu sự hiếu kì trong lòng, đối mặt với ánh mắt của đối phương vẫn cực kì bình tĩnh.
Đối phương nhìn nàng từ trên xuống dưới một hồi lâu, ngoại trừ kiếm cốt trời sinh, thì còn có tư chất nào đặc biệt như này?
Trong lòng hắn liền loáng thoáng đoán được, ngoại trừ kiếm cốt trời sinh, còn có một dạng cao hơn.
Cũng chính là——
"Trong các ngươi đã có ai nghe nói qua, thiên phẩm linh căn chưa?"