Ta Dựa Vào Bản Lãnh Cứu Vớt Cả Tông Môn!

Chương 123: Tứ phương hội đàm



Ở trận thứ năm Trường Minh Tông hoàn toàn có thể buông thả bản thân, bọn họ không cần tranh giành thứ tự, hơn nữa bàn về thực lực, Trường Minh Tông không thua mấy tông khác, nếu như mượn sức của bọn họ, thì hạng nhất ở trận cuối cùng này nhất định là Vấn Kiếm Tông.

"Nàng có thể đoạt được hạng nhất ở ba trận, thì nếu trận thứ năm này nàng đứng về phía chúng ta, thì hạng nhất sẽ nắm chắc trong lòng bàn tay."

Sở Hành Chi giật giật khóe môi, lại không thể nào phản bác, hắn suy tư một lát, miễn cưỡng: "Vậy đến lúc đó nói chuyện với nàng."

Chúc Ưu nghiêm túc nói: "Sai."

"Không phải nói chuyện, mà là mượn sức nàng."

Sở Hành Chi không phục chu môi, "Biết rồi."

Hơn nữa với tính cách của Diệp Kiều, hắn cảm thấy chuyện mượn sức nàng, đúng là mơ mộng hảo huyền.

Liên quan đến vấn đề bí cảnh cuối cùng, Tiết Dư suốt một đêm lôi kéo mấy người họ nạp thêm kiến thức về bí cảnh mới, do đó lúc lên phi thuyền một đám đều uể oải.

Tiết Dư cũng không biết tại sao bọn họ thành như thế này, bất đắc dĩ đành chọt chọt Diệp Kiều đang ngủ, "Trận cuối cũng không liên quan đến chúng ta, vậy thì vào đó để rèn luyện thôi."

Ở đâu rèn luyện cũng vậy, mà cơ duyên trong bí cảnh cũng không ít, với lại bọn họ không cần quan tâm đến thứ hạng nữa, như vậy có thể giúp Diệp Kiều tìm cơ hội đột phá.

"Bên trong đó có gì vậy?" Diệp Kiều ngáp một cái, hay chỉ là bị vây nhốt.

"Yêu thú Nguyên Anh Kỳ?" Tiết Dư trầm tư vài giây, "Còn mấy thứ khác thì chưa biết, gần đây không nghe nói qua trong U Linh bí cảnh có bảo vật nào xuất hiện."

Yêu thú Nguyên Anh Kỳ rất khó đối phó, nên có thể thử bắt mấy con Kim Đan Kỳ, thực chiến là phương pháp tốt nhất giúp gia tăng tu vi, hiện tại vấn đề của Diệp Kiều là kinh nghiệm thực chiến quá ít.

Chu Hành Vân với Mộc Trọng Hi mấy ngày nay đã thay phiên luyện tập với nàng, qua nửa tháng, Diệp Kiều cũng tiến bộ lên trông thấy, nàng còn hỏi qua Minh Huyền, làm sao đột phá được Kim Đan.

Minh Huyền trầm tư hồi lâu, "Ngươi có chấp niệm gì sao?"

Diệp Kiều ngẩn người, "Không có...Đi?"

Minh Huyền: "Ừm, ta cũng không có." Đột phá cũng là một loại tu vi vượt tâm cảnh, Diệp Thanh Hàn có thể dễ dàng đột phá Nguyên Anh, đã chứng tỏ một lòng hắn chỉ hướng đạo.

Ở trong mắt hắn đại đạo chính là chân lí, còn Minh Huyền thì không để ý cho lắm, thậm chí hắn còn không biết mình tu đạo để làm gì.

Kì vọng của phụ thân? Gia tộc mong đợi? Hay là không phụ tông môn?

Loại cực đoan này đã bức bách Minh Huyền một khoảng thời gian, hắn căn bản không chạm tới được Kim Đan, thậm chí không biết mình tu đạo là vì cái gì.

Minh Huyền: "Sau đó ta liền nghĩ thông suốt." Nói đúng ra là từ lúc Diệp Kiều tới, hắn liền triệt để hiểu ra.

Gia tộc mong đợi? Thì sao.

Luôn bị trào phúng? Hắn chịu đủ rồi.

Đồng môn chửi mắng? Hắn không quan tâm.

Ai cũng đừng nghĩ đến việc chi phối hắn nữa.

Minh Huyền nói xong, "Nếu thật sự tìm không thấy đạo của mình, thì thuận theo tự nhiên là được."

Diệp Kiều rũ mắt như suy tư gì đó, đạo của mình?

Đạo của nàng, là gì?

"Ngươi cảm thấy ta thuộc thuộc đạo nào?" Diệp Kiều chớp mắt hỏi.

"Diệp Thanh Hàn là Vô Tình Đạo, còn ta chắc là Tiêu Dao Đạo." Minh Huyền áp sát mặt vào nàng, mắt đào hoa đồng dạng chớp chớp, "Ngươi chắc cũng là Tiêu Dao Đạo ha?"

Hắn cảm thấy Diệp Kiều so với mình còn vô tâm vô phế hơn, nên chắc cũng là Tiêu Dao Đạo đi?

Diệp Kiều ba phải, cái nào cũng được, "Có khả năng."

Nàng cũng không rõ lắm.

"Đại sư huynh tu gì vậy?"

Chu Hành Vân nhấp môi: "Thái Thượng Vong Tình."

"Ồ." Nàng còn tưởng là Vô Tình Đạo, còn tốt, còn tốt.

"Vậy Tam sư huynh thì sao?" Diệp Kiều lắm miệng hỏi, nàng thật sự không nhớ rõ trong nguyên tác có nói qua vấn đề này hay không, lúc trước nàng đọc tiểu thuyết chỉ để xem vai chính, vai phụ chỉ nhớ sương sương vài người mà thôi.

Minh Huyền thay đối phương trả lời: "Tiết Dư là Đa Tình Đạo."

Diệp Kiều: "Trâu bò." Bởi vậy nàng mới nói, tại sao lúc nào Tam sư huynh cũng tỏa ra hào quang ấm áp, thì ra là thành viên của Đa Tình Đạo.

Vậy còn nàng?

Diệp Kiều nhịn không được lâm vào trầm tư, muốn đột phá Kim Đan, thì phải tìm được đạo của mình, nhưng nàng muốn tu đạo gì hay muốn làm gì, đến giờ cũng không biết.

Lúc trước Diệp Kiều chỉ muốn tùy tiện vào tông môn để ăn nằm ở không, sau đó tự nhiên lại vướng vào tình cảnh không trâu bắt chó đi cày, trời xui đất khiến phải ngồi vào vị trí này, rồi đành ôm trọng trách tham gia thi đấu.

"Phải bình tĩnh, tìm được đạo của mình, nếu không sẽ chững lại ở cảnh giới rất lâu."

Trúc Cơ với Kim Đan cách nhau bởi một đường ranh giới, để vượt qua cũng không dễ, nếu quá nóng vội, linh khí sẽ tán loạn rất dễ tẩu hỏa nhập ma, lúc trước Minh Huyền chính là bị ảnh hưởng như vậy.

Mộc Trọng Hi chống cằm ừ một tiếng, "Đừng nóng vội, bọn Diệp Thanh Hàn lúc trước muốn đột phá Kim Đan cũng phải chững lại rất lâu."

"Trong năm tông, người đột phá Kim Đan nhanh nhất hình như là tiểu sư muội kia của Nguyệt Thanh Tông đi." Minh Huyền chậc chậc hai tiếng, hắn thật ra rất tò mò, vì sao Vân Thước kia đột phá lại không xuất hiện thiên lôi, cũng không có bất kì dấu hiệu nào, vậy đạo của nàng ta là gì?

Năm người một đường nói chuyện xuyên suốt không ngừng miệng, Tần Phạn Phạn nghe bọn hắn dong dài cả buổi trời, đã có chút nhức đầu.

"Sư muội các ngươi vừa mới đột phá, hơn nữa, nếu đoán không sai thì Tiểu Kiều chắc cũng là Tiêu Dao Đạo."

"Dưới loại tình huống này, thì giống như Minh Huyền cứ thuận theo tự nhiên là được."

Khi Trường Minh Tông xuất hiện, không biết ai ở bên ngoài đã lấy cánh hoa tung lên bầu trời, cánh hoa hồng nhạt bay trong gió, nhẹ nhàng rơi xuống người bọn họ.

"Trường Minh Tông!!"

"Diệp Kiều chúng ta chèo thuyền không cần mái chèo, cả đời buông thả!"

"Minh Huyền Tiết Dư, bảo bối ~"

"Mộc Trọng Hi, ta yêu ngươi ~"

"Chu Hành Vân, hôn một cái được không?"

Quá nhiệt tình.

Đặc biệt là Diệp Kiều, nàng vừa bước ra đã bị cánh hoa chôn sống, cánh hoa đủ loại sắc màu rải lên người nàng, Diệp Kiều nhịn không được hắt xì một cái, ngẩng đầu miễn cưỡng vẫy tay, "Hey."

"A a a. Lãng Lãng, chúng ta vì ngươi rải cánh hoa đó, đẹp không?"

Diệp Kiều: "..."

Người nọ tiếp tục nói: "Đợi khi nào thi đấu cá nhân diễn ra, ngươi vừa lên sân khấu chúng ta liền rải hoa,

thấy thế nào?"

Diệp Kiều bình tĩnh phủi cánh hoa vướng trên quần áo.

Được rồi.

Rất tốt, nàng đã có thể tưởng tượng được, khi trận thi đấu cá nhân bắt đầu, nàng vừa bước ra, đối thủ chưa lên tiếng, người còn chưa tới, thì hoa đã bay. Đến lúc đó có thể tự tạo hiệu ứng cho bản thân, phải nói là chuẩn cmnr.

Một đám người Trường Minh Tông, liền tạo nên động tĩnh lớn như vậy, làm mấy thân truyền khác đang ngồi ở vị trí của mình cũng phải đứng lên nhìn mấy lần. Chờ đến khi bọn họ ngồi cố định xuống vị trí, thừa dịp bí cảnh chưa mở, Diệp Thanh Hàn liền mở miệng lạnh nhạt nói: "Tâm sự đi, Diệp Kiều."

"Diệp Kiều." Đầu ngón tay Tống Hàn Thanh gõ gõ cái bàn, cũng thúc giục: "Nói chuyện một chút?"

"Diệp Kiều." Miểu Miểu cũng đồng dạng vẫy tay với nàng: "Hợp tác với chúng ta không?"

Ở trận trước đó, cùng nàng khắc phục khó khăn, đánh nhau sảng khoái cực kì, thế nên bây giờ Miểu Miểu đối với Diệp Kiều có chút quyến luyến không quên.

Tần Hoài nâng cằm, ý bảo Đoạn Hoành Đao tiến lên cùng nàng giao lưu, hắn với Diệp Kiều không thân, ngược lại là Đoạn Hoành Đao lúc trước hình như có quen biết với Diệp Kiều.

Trước đó Đoạn Hoành Đao luôn nhắc nhở hắn về Diệp Kiều rất nhiều lần, Tần Hoài cũng không để bụng, hiện tại đã đến lúc hắn gặp báo ứng.

Còn phải dựa vào tiểu sư đệ đi hối lộ Diệp Kiều.

Này quả thực chính là trường hợp mang tên tứ phương hội đàm.

Minh Huyền không chút để ý chế nhạo, "Bốn thân truyền đối với ngươi liếc mắt đưa tình, mời gọi chào đón. Có muốn chọn người nào chưa?"

Diệp Kiều: "Không biết." Nàng đang chọn.

"Nguyệt Thanh Tông chắc chắn không được." Thiếu nữ trầm tư một lát nói: "Có không giữ mất đừng tìm."

Nàng suy nghĩ nửa ngày, liền đưa ra kiến nghị: "A nè nè, hay là các ngươi thương lượng ra giá đi? Ai cao nhất thì ta đi với người đó?"

"..."

Có thân truyền nhịn không được nhỏ giọng nói, không biết xấu hổ.

Thế nhưng còn ra giá.

Tư Diệu Ngôn thử nói: "Cùng chúng ta hợp tác, sẽ được cung cấp đan dược miễn phí."

Đan tu giàu mà.

Tống Hàn Thanh nói: "Chúng ta cũng có tiền."

Đoạn Hoành Đao: "Chúng ta cũng có!! Còn có pháp khí, ngươi không phải vẫn luôn không có pháp khí nào khác sao? Ta cho ngươi."

Diệp Kiều là thân truyền thảm nhất mà hắn gặp được, linh cung nhặt được của Bích Thủy Tông, cây gậy treo bên người thì lấy từ bụng yêu thú, dây thừng là hắn cho.

Diệp Thanh Hàn trầm mặc, bọn họ không có tiền.

"Từ từ! Trước tiên không nói đến vấn đề hợp tác." Tiết Dư chặn ngang lời bọn họ, "Để chúng ta thương lượng một chút, các ngươi đừng vội."

Tiết Dư nhẹ nhàng nhỏ giọng nói, "Lần này vào bí cảnh, chúng ta đừng đi chung với bọn họ, khi nào tiến vào nếu có dịp thì đi chung một chút, sau đó tìm cơ duyên."

Trận thứ năm này không nhất thiết phải gia nhập vào vũng nước đục kia, Trường Minh Tông hoàn toàn có thể lựa chọn đứng qua một bên, bây giờ giúp Diệp Kiều đột phá mới là quan trọng nhất.

Minh Huyền đi theo gật đầu, "U Linh bí cảnh có rất nhiều cơ duyên."

Mấy thân truyền thấy vậy cũng bình tĩnh lại, Trường Minh Tông nếu có thể mượn sức thì liền mượn sức, hơn nữa bọn họ rất đoàn kết, kéo được một người nhập đội, thì bốn người còn lại cũng sẽ đi theo. Cuối cùng một đám mang ý xấu liếc nhìn nhau, chờ khi nào vào bí cảnh lại đi cướp người.

************

Lúc đi vào bí cảnh thì đã là buổi tối, trăng treo trên cao, trong hoàn cảnh này rất thích hợp làm chuyện xấu, Diệp Kiều mở mắt ra, có chút ngây ngốc, cảm nhận bốn phía đều yên tĩnh, thiếu chút nữa làm nàng nghĩ rằng mình lại lạc bầy.

Bên trong đại bí cảnh, không ai có thể chắc chắn rằng mình không phải là người may mắn bị lẻ loi.

Nàng bò dậy khỏi mặt đất, phủi phủi tay, thì phát hiện Mộc Trọng Hi đang nằm trên đất, "Tứ sư huynh."

Khó có được một lần gặp Mộc Trọng Hi.

Như vậy, người may mắn quay vào ô một thân một mình sẽ là ai đây?

Diệp Kiều thở dài, "Đứng lên. Ngươi đang làm cái gì vậy?" Nàng tiến vào chậm hơn những người khác, phải nói là người cuối cùng, bởi vậy không biết Mộc Trọng Hi đã trải qua chuyện gì.

Hắn cúi đầu quỳ rạp trên mặt đất, mặt đầy thống khổ, chớp mắt. "Ngươi đến rồi."

Hai Kiếm tu gặp nhau liền rất cao hứng.

Không cần phải quan tâm đến sống chết của Minh Huyền với Tiết Dư, vậy dứt khoát ở trận cuối này, mỗi người tự lực cánh sinh đi.

Diệp Kiều đã đến, giúp Mộc Trọng Hi vực dậy chút tinh thần, hắn từ nằm ngửa chuyển sang nằm sấp, gõ mặt đất, "Lúc ngươi chưa tới, ta ở đây chỉ có một mình vòng tới vòng lui, mà lần nào cũng quay về chỗ cũ."

Mộc Trọng Hi trí nhớ cũng không tốt, đi tới đi lui vài lần, liền quyết định mặc kệ mọi thứ, hắn không đi nữa là được rồi không phải sao?

Diệp Kiều sau khi nghe xong, vươn tay túm lấy Mộc Trọng Hi, hai người cùng nhau đi về phía trước, cây cối chen chúc nhau, lại còn đang là buổi tối, tạo nên không khí âm trầm quái dị, trí nhớ của nàng khá tốt, cố ý ghi nhớ một vài điểm đặc biệt ở ven đường, kết quả giống như lời Mộc Trọng Hi nói.

Dù có đi như thế nào, thì mỗi lần đều trở về điểm xuất phát.

"Không ra được đi." Diệp Kiều lấy ra bản đồ, "Ta nhớ trước đó Tam sư huynh đã nói qua, bí cảnh này biết di chuyển."

"Nhưng không có khả năng vì chúng ta mà di chuyển đi."

"Bí cảnh không phải vật sống. Sao có thể." Mộc Trọng Hi phản bác, hiện tại đi mãi không ra, rất kì lạ.

Diệp Kiều trầm ngâm một lát, "Phương hướng mà chúng ta đi chắc chắn không có vấn đề."

Nàng đi tới đi lui vài lần, đã hoàn toàn nhớ kĩ đường đi ở đây, nhưng lần nào cũng như vậy, lại bị vòng trở về, có lẽ vấn đề không phải ở chỗ bọn họ.

Diệp Kiều suy đoán: "Có thể là thủ thuật che mắt. Cùng loại với ảo cảnh thì cái này có thể đem người nhốt ở phạm vi nhất định."

Trước đó đi vào bí cảnh cũng không xuất hiện loại tình huống như này, nên quả nhiên Tiết Dư nói không sai, cái bí cảnh này so với những bí cảnh trước đúng là rất kì lạ.

Mộc Trọng Hi ngơ ngác gật đầu, "Có lí."

"Nếu là thủ thuật che mắt." Nàng vỗ vai Mộc Trọng Hi, dừng một chút, thành khẩn nói: "Vậy hay là. Ngươi lao đến phía trước thử xem?"

"Nhắm mắt lại rồi đâm thẳng về phía trước, ta tin ngươi làm được."

Mộc Trọng Hi: "Nếu như ta bị đâm chết. Thì ngươi nhặt xác cho ta sao?"

Tay Diệp Kiều làm dấu ok: "Ta sẽ kêu Minh Huyền mua cho ngươi một ngôi mộ đẹp nhất."

...Thôi được rồi.

Mang theo thái độ nửa tin nửa ngờ, Mộc Trọng Hi thật sự đi thử một lần, trong lòng ngực hắn có Kim Cương Phù được Diệp Kiều đưa cho, nên cũng không đến mức đâm đầu chết đâu, hắn sử dụng Đạp Thanh Phong, hướng về phía bụi cây xông tới, khi thân ảnh hắn vừa biến mất...

Cảnh tượng trước mắt cũng tiêu tán.

"Ra được rồi Diệp Kiều!" Mộc Trọng Hi trong trẻo nói.

Nhìn thấy hắn không bị đâm chết, Diệp Kiều liền theo sát bước ra khỏi ảo cảnh, sau đó mở ra ngọc giản.

Quả nhiên số điểm vẫn đứng yên, xem ra phía bên mấy người khác cũng xuất hiện tình huống như này.

Như bị quỷ che mắt, bí cảnh này đúng là cổ quái.

Tiết Dư với Minh Huyền bị nhốt cùng một chỗ, hai người bọn họ tốn sức hồi lâu mới ý thức được đây là ảo cảnh, lúc nhìn thấy ngọc giản, liền không hẹn mà nhìn nhau, "Nguyệt Thanh Tông mạnh vậy sao."

"Lẽ ra hạng nhất phải là Vấn Kiếm Tông mới đúng chứ." Minh Huyền nói.

Tuy rằng rất ghét đám Kiếm tu của Vấn Kiếm Tông, nhưng về phương diện thực lực, bọn họ không thể nghi ngờ.

Mấy tông khác vẫn chưa có động tĩnh gì, chỉ có Nguyệt Thanh Tông là số lượng đang nhanh chóng tăng lên.

"Có lẽ là do vận khí tốt." Tiết Dư cúi đầu, "Cũng không biết những người khác có gặp phải tình huống như chúng ta không."

***********

"Ngươi đã tìm hiểu qua bí cảnh này rồi sao?" Tống Hàn Thanh hỏi.

Vân Thước cười nhẹ, ngọt ngào nói: "Đúng vậy. Cho nên mọi người đi theo muội là tốt rồi, lúc trước muội đã từng vào bí cảnh này." Xác thực mà nói, lúc trước nàng đã ở đây đột phá Kim Đan.

U Linh bí cảnh xuất hiện rất thường xuyên, trước đó không biết trời xui đất khiến như nào mà Vân Thước đã vào được nơi đây. Nói cách khác thì không ai hiểu rõ bí cảnh này bằng nàng, hơn nữa, nàng có át chủ bài.

Nhìn bộ dáng Vân Thước chắc chắn lại tự tin, Tống Hàn Thanh liền bình tĩnh gật đầu, "Đi theo nàng." Hắn cũng đã tìm hiểu qua, nhưng chưa vào đây lần nào, nên quyết định ở thời điểm hiện tại đi theo Vân Thước sẽ tốt hơn.

"Đại sư huynh." Vân Thước chớp mắt, "Huynh có tin hay không, hạng nhất lần này, nhất định sẽ thuộc về chúng ta?"

Tống Hàn Thanh không biết vì sao nàng lại tự tin như vậy, nhưng tự tin cũng là chuyện tốt, ví dụ như Diệp Kiều kia, quả thực không ai bằng, hắn gật đầu cho có lệ, rồi dành chút thời gian nhìn thoáng qua ngọc giản.

Quả nhiên xếp hạng đang ổn định ở hạng nhất.

Đây là lần đầu xuất hiện loại tình huống này.

Hắn không khỏi nhìn Vân Thước nhiều hơn một chút, nhàn nhạt nói: "Xem nhẹ ngươi rồi."

Ít ra cũng có chút hữu dụng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.