Ta Dựa Vào Bản Lãnh Cứu Vớt Cả Tông Môn!

Chương 23



Ngoại trừ ngọn chủ phong thì cấm địa có thể nói là nơi có linh khí nhất nồng đậm nhất, bởi vậy không chỉ có thể sử dụng nó làm nơi trừng phạt thân truyền phạm sai lầm, mà còn có thể trợ giúp tu luyện.

Bốn người lại một lần nữa bị nhốt ở cấm địa đang buồn bực muốn cào tường. Tiết Dư cùng Minh Huyền còn tốt, tính cách hai người này tương đối yên tĩnh, phù tu cùng đan tu vốn dĩ rất thưa thớt ở Tu chân giới, bọn họ tất nhiên là phải nỗ lực gấp bội mới có thể không phụ sự kì vọng của tông môn, nhưng hai kiếm tu là Diệp Kiều cùng Mộc Trọng Hi thì lại không chịu nổi tịch mịch.

Nàng ngồi xếp bằng trên mặt đất, hỏi dò: "Các trưởng lão hẳn là không đến mức mỗi ngày đều không có việc gì mà ngồi nhìn chằm chằm chúng ta đâu nhỉ?"

"Chúng ta có thể trộm đi ra ngoài không?"

Minh Huyền bị Diệp Kiều bắt lấy ống tay áo, hắn liếc nàng đáp: "Có thể."

"Có điều nếu muốn gạt các trưởng lão, thì phải dùng truyền tống phù đi ra ngoài mới được."

Diệp Kiều chớp mắt: "Vậy sư huynh có truyền tống phù không?"

Minh Huyền nâng cằm: "Đương nhiên."

"Minh gia chúng ta chính là thế gia phù tu số một Tu chân giới đấy."

Diệp Kiều khoa trương oa một tiếng: "Nhị sư huynh thật là lợi hại a~"

Minh Huyền đối diện với ánh mắt sùng bái của Diệp Kiều, hắn hắng hắng giọng vô cùng hưởng thụ, không chút nghĩ ngợi rút truyền tống phù ra ném cho nàng: "Ta chỉ có 2 tấm mà thôi, các ngươi xem tình hình mà dùng."

Hai mắt Diệp Kiều sáng rực, lập tức nhận lấy, nịnh nọt khen: "Ta biết ngay nhị sư huynh là lợi hại nhất mà."

"..."

Minh Huyền đắc ý hất mũi lên trời. Đó là đương nhiên! Có điều.. Sao lại cứ có cảm giác lời này của tiểu sư muội nghe quen tai thế nhỉ?

Tiết Dư ngồi đả tọa một bên mở mắt ra, hơn phân nửa là biết hai sư đệ sư muội của mình là kiểu người chỉ sợ thiên hạ không loạn, bắt bọn họ an phận chỉ sợ con khó hơn là hủy diệt Tu chân giới!

Hắn thở dài, không yên tâm ở một bên dặn dò: "Hai người các ngươi đi ra ngoài cũng đừng gây chuyện, tình huống không tốt phải lập tức xé nát bùa chú trốn chạy."

"Nếu gặp được cơ duyên gì, có thể đoạt liền đoạt, đánh không lại cũng đừng tham, ngày sau tham gia đại bỉ còn có rất nhiều đại bí cảnh phải vào, đến lúc đó năm người chúng ta đi cùng nhau hệ số an toàn sẽ cao hơn đôi chút, mội muốn cái gì chúng ta có thể lấy giúp muội."

Tiết Dư cằn nhằn dặn dò nửa ngày, Diệp Kiều liên tục gật đầu như gà mổ thóc, cười tủm tỉm nói: "Yên tâm đi tam sư huynh, chúng ta đều là người thành thật, lần này xuống núi tuyệt đối sẽ không gây chuyện."

"Ừm, đúng rồi."

Diệp Kiều cúi đầu lấy Tôi linh đan từ trong túi không gian ra, đây là đan dược trước đó nàng luyện chế còn dư lại: "Linh đan này có thể trợ giúp các huynh mau hấp thu linh khí hơn đôi chút."

Nếu hai sư huynh muốn tu luyện, nàng khẳng định là có thể giúp đỡ. Tôi linh đan có thể trợ giúp tu sĩ nhanh chóng tinh lọc tạp chất trong cơ thể, sau khi phục dụng tốc độ hấp thu linh khí sẽ tăng lên rất nhiều.

Ngửi thấy mùi bún ốc quen thuộc, khuôn mặt Minh Huyền lập tức tái xanh. Đã trôi qua mấy tháng hắn vẫn không thể quên được mùi vị của đan dược này.

Diệp Kiều cũng không biết các sư huynh rất kháng cự hương vị đan dược của mình, sau khi vội vàng nhét đan dược cho hai người nàng liền cùng Mộc Trọng Hi liếc nhìn nhau, không chút do dự xé nát truyền tống phù, rời khỏi cấm địa.

Trải qua lần trước bị Diệp Kiều độc hại, lần này Tiết Dư đã có sự chuẩn bị tâm lý nhất định, hắn lắc lắc cái chai, tỉ mỉ ngửi mùi hương bên trong, kinh ngạc phát hiện hình như những gì tiểu sư muội đều là sự thật: "Linh khí trong đan dược này rất nồng đậm, chẳng lẽ tiểu sư muội thật sự biết luyện đan?"

Lúc Diệp Kiều cho hắn ăn, Tiết Dư chỉ cho rằng nàng đang đùa giỡn, hơn nữa hương vị quá kinh người, hắn ăn một ngụm liền phun ra, nào biết rằng linh khí bên trong lại thuần túy như vậy.

Minh Huyền nghe xong yên lặng rùng mình một cái, Tiết Dư luôn có thái độ vô cùng si mê với đan dược, Diệp Kiều cũng coi như không giống người thường, luyện đan mà chẳng khác nào chế tạo vũ khí sinh hóa. Về sau nếu hai người cùng nhau luyện đan, vậy hắn cùng Mộc Trọng Hi còn có thể sống tiếp được không?

"Ách.. Nói không chừng đan dược này là mua từ Bích Thủy Tông." Giọng Minh Huyền khô khốc: "Ta nghe sư phụ nói, thân truyền Bích Thủy Tông gần đây không phải xuống núi sao? Mấy tháng nữa là đại bí cảnh sẽ mở ra, có thể là sư muội cùng sư đệ xuống núi vừa hay đụng phải, mua được mấy viên đan dược trở về."

Tiết Dư nháy nháy mắt: "Như vậy sao?"

Minh Huyền điên cuồng gật đầu: "Đúng vậy, đúng vậy, người lưỡng đạo song tu ở Tu chân giới chỉ đếm được trên đầu ngón tay. Tiểu sư muội vẫn còn là một đứa trẻ thôi!"

Tiết Dư nghĩ nghĩ cũng cảm thấy đúng, hắn có chút tiếc nuối, còn tưởng rằng về sau có thể cùng tiểu sư muội nghiên cứu đan phương chứ. Rốt cuộc một người thật sự là quá nhàm chán.

* * *

Tỏng tay Diệp Kiều có không ít đan dược đều ủy thác cho một cửa hàng tên là Quý Tứ đường ở Vân Trung Thành bán, chưởng quầy lúc này đang thao thao bất tuyệt đẩy mạnh tiêu thụ đan dược với hai nữ tu nhìn qua có vẻ rất có tiền.

"Tiên tử, ngài đừng nhìn nó lớn lên xấu xí, nhưng tâm linh nó rất đẹp a."

Đối phương trợn to đôi mắt hạnh, khoanh tay, cười lạnh: "Ngươi xác định?"

Thứ của nợ này mà có tâm linh đẹp sao?

"Thật sự mà vị tiên tử này, có câu không thể trông mặt mà bắt hình dong, đan dược cũng theo lý đó."

Chưởng quầy tận tình khuyên bảo, mấy ngày nay đan tu tìm hắn hợp tác nhiều như vậy, kỳ thật ban đầu hắn cũng không thấy đan dược có hình thù kì quái này có gì đặc biệt. Nhưng ai bảo giá cả của nó tiện nghi hơn nhiều so với giá của các đan tu khác chứ.

Mấu chốt là trừ bỏ bộ dáng bên ngoài có chút khó coi, nhưng chất liệu lại không kém so với đan dược do tông môn luyện chế ra.

"Không phải ta khoác lác chứ, đan dược này kỳ thật không kém gì so với Bích Thủy Tông đâu."

Hai nữ tử vốn không có hứng thú với thứ xấu xí kia, nghe vậy lập tức sửng sốt: "Không kém gì so với Bích Thủy Tông?"

Thiếu nữ bật cười ra tiếng: "Ngươi có biết ngươi đang nói cái gì không?"

"Đan dược vớ vẩn không rõ nguồn gốc lại dám lấy ra so sánh với đan dược của Bích Thủy Tông sao?"

Nàng ta vừa mở miệng liền châm chọc mỉa mai, nữ nhân bên cạnh ngăn nàng ta lại, không tán đồng mà nhẹ giọng nói: "Miểu Miểu, ăn nói cẩn thận."

Nữ tử tên gọi Miểu Miểu bĩu bĩu miệng, không phục mà lẩm bẩm: "Vốn dĩ chính là như vậy.. lại còn xấu xí."

Nữ nhân cau mày, cầm lấy một viên đan dược màu vàng nâu, bóp nát nói: "Ngươi xem."

"Linh khí bên trong rất nồng đậm."

"Phẩm chất thật ra cũng không tồi, chỉ là vì sao hình dạng lại kỳ quái như thế?"

Là thân nhân nào luyện đan mà lai có thể luyện xấu như thế chứ? Hơn nữa giá cả còn thấp đến đáng sợ, không sợ đến lúc đó thị trường đan dược sẽ bị lũng đoạn hay sao?

Là tông môn có nhiều đan tu nhất, đây là điều các nàng tuyệt đối không muốn nhìn thấy nhất.

Miểu Miểu tinh tế cảm nhận linh khí tràn ngập không gian, thu lại vẻ bất mãn, nói: "A, sao người luyện đan này lại làm như thế? Hắn là không biết cách định giá đan dược hay là có chuyện gì xảy ra?"

Một viên đan dược chỉ cần mười linh thạch trung phẩm! Điên rồi sao?

"Có lẽ là bởi vì ngoại hình quá xấu, giá cả cao không bán được?" Nữ nhân như suy tư gì, rốt cuộc phí tổn luyện đan kỳ thật rất thấp, cái cao chính là phí nhân công.

"Hoặc là đối phương cũng không định kiếm tiền, chỉ là muốn tạo phúc cho tán tu?" Miểu Miểu mềm mại nói: "Ta nghe sư phụ nói năm nay đại bí cảnh sẽ mở ra đầu tiên. Gần đây đã có rất nhiều tu sĩ tới đây tụ tập."

Nữ nhân tán đồng gật gật đầu: "Loại tán tu thâm tàng bất lộ tự nhiên cũng có, có lẽ bị chúng ta bắt gặp nên mới phải rời đi."

* * *

Sau khi xé nát bùa chú, vị trí xuất hiện là một nơi trung tâm của Vân Trung Thành, người đến người đi đều là tán tu, Diệp Kiều nhẹ nhàng thở ra, nghe nói truyền tống phù là tùy ý truyền tống, cũng may bọn họ không bị truyền tới địa phương kỳ kỳ quái quái nào đó. Vạn nhất bị truyền tống vào bụng yêu thú, hoặc là mộ phần nhà ai, thì thật là dọa người!

Mộc Trọng Hi lưu ý đến huyền kiếm Diệp Kiều đeo bên hông, nhịn không được khuyên nhủ: "Tiểu sư muội, muội hẳn là nên đi Kiếm Quật chọn một thanh kiếm bản mạng đi."

"Kiếm Quật ở Vấn Kiếm Tông, đến lúc đại bỉ, chỉ cần muội nằm trong nhóm 10 kiếm tu trên bảng xếp hạng, liền có tư cách vào Kiếm Quật của Vấn Kiếm Tông."

"Nơi đó có cả linh kiếm thượng cổ."

Diệp Kiều: Hấp dẫn nha.

"Thôi bỏ đi, huyền kiếm của ta khá tốt." Nàng đáp, hỏng rồi còn có thể đổi cái mưới, trọng điểm là không cần tiến vào nhóm 10 kiếm tu giỏi nhất.

Mộc Trọng Hi: "..."

Đồ không có chí tiến thủ.

Dù sao muốn Diệp Kiều chủ động nỗ lực đều là không có khả năng.

Có câu biết người biết ta trăm trận trăm thắng, quán cơm lại luôn là nơi thu thập tin tức tốt nhất, vì thế hai người quyết đoán quyết định đi ăn gì đó trước đó.

Bàn trên lầu đã ngồi đầy khách nhân, dưới lầu cũng còn không mấy bàn, Diệp Kiều gọi hai bát mỳ, không quên đá đá Mộc Trọng Hi nhắc nhở: "Lát nữa nhớ trả tiền."

Mộc Trọng Hi thực sảng khoái đáp: "Không thành vấn đề."

Trong thời gian chờ đợi, từ bên ngoài một đám người đông đúc tiến vào, Diệp Kiều chú ý tới phục sức của đối phương đều thống nhất, bên hông còn treo bội kiếm, có vẻ là đệ tử của tông môn nào đó.

Nam nhân cầm đầu mặt rất dài, giống hệt mặt ngựa, hắn quét mắt nhìn xung quanh một vòng, đột nhiên kêu lên: "A, đây không phải là Trường Minh Tông sao?"

Diệp Kiều ngẩn người, thiếu chút nữa tưởng đang nói mình cùng Mộc Trọng Hi. Kết quả là hai người đang ngồi ở bàn khác đứng lên.

Đối phương không mặc phục sức đệ tử, nếu không phải tên mặt ngựa kia mở miệng nói, Diệp Kiều cũng không biết hai người cũng là đệ tử Trường Minh Tông.

Mộc Trọng Hi sờ sờ cằm: "Nếu không nhìn lầm thì, kia hẳn là đệ tử nội môn của Vấn Kiếm Tông."

Vấn Kiếm Tông?

Diệp Kiều chớp chớp mắt: "Chính là Vân Kiếm Tông trong lời đồn năm nay có hi vọng trở thành đệ nhất tông sao?"

Mộc Trọng Hi gật gật đầu, ánh mắt của mọi người đều tập trung lên người mấy người kia.

Nam nhân mặt ngựa giống như có ân oán gì đó với hai đệ tử Trường Minh Tông, bầu không khí có chút giương cung bạt kiếm.

Đệ tử Trường Minh Tông đề cao giọng, hô: "Tống Kiến, ngươi đừng quá mức."

"Đây là Vân Trung Thành, cấm rút kiếm."

Nam nhân mặt ngựa tên Tống Kiến kia cười rộ lên, đáp: "Gấp cái gì? Ta còn chưa làm gì đâu."

"Trước đó không phải là ta đã nói rồi sao? Đám Trường Minh Tông các ngươi ở chỗ chúng ta chính là rác rưởi."

"Về sau nhìn thấy chúng ta phải đi đường vòng, nghe rõ chưa?" Hắn giơ tay vỗ vỗ vào mặt đối phương, cực có tính vũ nhục.

Mắt thấy hai mắt đệ tử Trường Minh Tông đỏ lên, Tống Kiến cười càng thêm đắc ý: "Như thế nào? Ta nói sai sao?"

Mộc Trọng Hi cắn chặt răng, kiềm chế xúc động muốn động thủ, hắn hít sâu một hơi, Vân Trung Thành có quy định cấm ẩu đả động thủ, hắn chỉ có thể liều mạng bình tĩnh lại.

Diệp Kiều bưng bát mỳ lên húp một ngụm, rũ mắt xuống, ngữ khí không rõ: "Tứ sư huynh, Vấn Kiếm Tông đều ngông cuồng như vậy sao?"

Đây là lần đầu tiên nàng nhìn thấy loại người kiêu ngạo như vậy.

Mộc Trọng Hi 'ừ' một tiếng, chán ghét đáp: "Tông môn bọn họ là đệ nhất tông của Tu chân giới, xem thường chúng ta đã lâu. Hơn nữa tông môn chúng ta có thù oán với bọn họ, mỗi lần ra cửa đụng phải đểu sẽ nảy sinh xung đột."

"Đại bỉ trước giờ vẫn là Vấn Kiếm Tông đệ nhất, Nguyệt Thanh Tông đệ nhị, Thành Phong Tông đệ tam, Bích Thủy Tông đệ tứ."

"Chúng ta thứ năm."

"Nữ tử thân truyền cùng đan tu của Bích Thủy Tông đa số là không am hiểu đánh nhau, cho nên thứ tự số 4 cũng không thấp."

Huống chi Bích Thủy Tông có tiền, đan tu nhiều. Không ai nguyện ý đắc tội bọn họ, bằng không đến lúc đó bị liệt vào sổ đen của Bích Thủy Tông, sau khi bị thương liền không có cửa cầu cứu.

Diệp Kiều: "Nói cách khác, Trường Minh Tông là dễ bắt nạt nhất?"

Mộc Trọng Hi: ".. Không sai." Nhưng tiểu sư muội không cần ngay thẳng như vậy chứ?

Bên kia phân tranh còn đang tiếp tục, Diệp Kiều lại như không có việc gì, bưng bát uống thêm mấy ngụm cạnh, sau đó nâng nâng cái bát, cất tiếng hỏi: "Tứ sư huynh, huynh ăn no chưa?"

Mì canh suông kỳ thật không có gì ngon, Mộc Trọng Hi gật gật đầu, không hiểu nàng hỏi cái này làm gì: "Sao vậy tiểu sư muội?"

Hắn vừa dứt lời, liền nhìn thấy Diệp Kiều đứng dậy đi tới trước mặt Tống Kiến.

"Ngươi chính là Tống Kiến?" Nàng hơi hơi mỉm cười hỏi.

Tống Kiến đột nhiên bị cắt ngang, quay đầu hung tợn hỏi: "Làm gì?"

Nàng trở tay ném cái bát vào mặt hắn: "Thằng bất hiếu, dám nói chuyện với cha ngươi như vậy sao?"

Toàn bộ động tác liền mạch lưu loát, một chút do dự cũng không có, quay đầu hô to với Mộc Trọng Hi: "Chạy mau!"

Hai người đã rất có kinh nghiệm chạy trốn ở Trường Minh Tông, vừa nhấc chân liền nhanh như thỏ, trong chốc lát công phu đã không còn thấy bóng dáng. Chỉ để lại Tống Kiến đứng hỗn độn trong gió, nước mỳ vẫn còn đang nhỏ tong tỏng trên cằm hắn, trên đầu treo mấy sợi mỳ ăn dở, bộ dáng vừa chật vật vừa buồn cười.

Diệp Kiều vận dụng Đạp thanh phong, chạy một đường cũng không quay đầu lại. Thật ra nàng không lo lắng đối phương sẽ đuổi theo, tu vi mấy đệ tử nội môn kia cao nhất cũng chỉ là Trúc Cơ, một mình Mộc Trọng Hi cũng có thể giải quyết. Huống chi Vân Trung Thành không cho phép đánh nhau.

Hồi tưởng lại bộ dáng ngây ngốc của đối phương, Diệp Kiều cười đến tít mắt, tâm tình khá hơn rất nhiều: "Từ lúc hắn vào cửa, ta đã muốn làm như vậy rồi."

"Tiểu sư muội." Mộc Trọng Hi đuổi theo, dẫm lên kiếm Triều Tịch, thuận đường giơ ngón tay cái với nàng, hít sâu một hơi nói: "Muội thật là, trâu bò --"

Hắn chậm rãi phun ra ba chữ: "Quá trâu bò."

Mộc Trọng Hi đã không vừa mắt đám người Vấn Kiếm Tông từ lâu, nhưng vẫn luôn ghi nhớ lời trưởng lão dạy bảo, trước nay đều nén giận không dám gây chuyện, hành động sạch sẽ lưu loát này của Diệp Kiều làm hắn vô cùng sảng khoái.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.