Bí cảnh của trận thi đấu thứ hai được gọi là chiến trường viễn cổ.
Trong bí cảnh diễn ra trận đấu thứ hai này so với trận thứ nhất thì có vẻ không được tốt cho lắm, gió cát tràn ngập tứ phía, sau khi được truyền tống vào, thì đập vào mắt toàn là xương cốt rải rác khắp nơi, giống như một cánh đồng hoang vu bị tàn phá sau một cuộc chiến, một chiến trường cổ xưa, đến nỗi một món vũ khí rách nát ở đây cũng bị ám phải tử khí.
Mỗi đệ tử khi bước vào đây đều được giữ một tấm bản đồ, ở phía trên sẽ chú thích nơi nào yêu thú thường hay lui đến, có lẽ chứng kiến được thao tác thiếu đạo đức của Diệp Kiều quá nhiều, nên trận thứ hai các trưởng lão đã hội họp, sau đó đưa ra mệnh lệnh cấm không được dùng đạo cụ bên ngoài.
"Cái này là nhắm vào chúng ta đi? Đám người Vấn Kiếm Tông đúng là không biết xấu hổ mà." Khi nghe được tin tức này, người bùng nổ đầu tiên chính là Mộc Trọng Hi.
Ban tổ chức chính là đám trưởng lão của Vấn Kiếm Tông.
Diệp Kiều nhún vai, không có ý kiến gì.
Nàng cũng không định ở mỗi trận đấu đều dựa vào Đoạt Duẩn, nếu chơi dơ như vậy hoài, chắc mới vừa bước chân ra khỏi bí cảnh đã bị một đám fans của bốn tông còn lại xúm lại đánh mất.
Ở trận đầu tiên thì Đoạt Duẩn là một đồ vật mới mẻ đối với các trưởng lão, nên có thể dùng nó gây náo nhiệt mà không sợ bị ngăn cản, nhưng cứ làm như vậy hoài, thì sự cân bằng của trận đấu sẽ toang cho coi.
Hơn nữa, mức độ nguy hiểm của chiến trường viễn cổ so với bí cảnh của trận đầu tiên cao hơn nhiều, Tiết Dư nhìn một đám thân truyền lần lượt đi vào bí cảnh, liền mở miệng: "Ngươi với Minh Huyền nên tách nhau ra đi."
Hai người đều là Phù tu, đến khi vào bí cảnh mỗi người đi cùng với Chu Hành Vân hoặc Mộc Trọng Hi, thì xác suất tồn tại sẽ cao hơn.
Nếu hai người đi sát nhau quá, thì khi bước vào bí cảnh coi chừng gặp nhau đó.
Sau khi nói xong, bọn họ cũng tiến vào bí cảnh, cảm giác trời đất quay cuồng vô cùng quen thuộc làm đầu óc có chút choáng. Đợi đến khi vào được bí cảnh, Diệp Kiều bắt đầu nhìn thấy rõ tình huống ở xung quanh, liền gục đầu xuống.
Nàng kêu một tiếng: "Trời ơi. Nhị sư huynh."
"Là ngươi ư."
Minh Huyền cùng Diệp Kiều hai mặt nhìn nhau, "Thật là xui xẻo."
Hai Phù tu ở chung một chỗ, có thể hiểu được ba sư huynh còn lại đã bị thả xuống vị trí khác rồi.
"Đều là do cái miệng quạ đen của Tiết Dư." Minh Huyền chẹp miệng, vậy mà lại cho bọn họ rớt cùng một chỗ với nhau.
Triệu trưởng lão đối với tình huống này cũng có chút không hiểu: "Sao con nhóc Diệp Kiều lại ghét bỏ Minh Huyền như vậy?"
Có một Phù tu đi chung kết bạn không phải là chuyện tốt sao?
Tần Phạn Phạn sửa lời hắn: "Ta thấy cả hai đứa đều ghét bỏ đối phương."
Biểu hiện thẳng thừng ra ngoài là cực kì ghét bỏ nhau luôn.
Triệu trưởng lão gật đầu, "Vận khí của Diệp Kiều vẫn luôn không tệ, trải qua hai lần vào bí cảnh rồi mà nàng vẫn không đơn độc một mình, trận này còn ở cùng một chỗ với Minh Huyền nữa chứ."
Vấn đề khác có thể không nói đến, nhưng có thể ở chung một chỗ với Phù tu trong trận này, thì mức độ an toàn sẽ cao hơn một chút.
Tần Phạn Phạn cũng có suy nghĩ như này.
**********
Trong bí cảnh, Diệp Kiều đang ngồi bệt xuống đất để chờ đợi một lát, Minh Huyền lấy ngọc gian mở ra nhìn vào vị trí xếp hạng, "Mới đây thôi, mà Vấn Kiếm Tông đã giết được hai con yêu thú rồi."
"Tốc độ của bọn họ nhanh ghê."
Tiến vào bí cảnh cùng lúc với nhau, nhưng Vấn Kiếm Tông đã tìm được yêu thú.
Sư huynh muội hai người lần nữa vực dậy tinh thần, lựa chọn hướng nam để đi, khí hậu bên trong chiến trường viễn cổ có chút khô ráo, mặt đất còn xuất hiện một vài vết nứt, cùng với một vài dấu vết đánh nhau vẫn còn lưu lại.
"Phía trước có yêu thú."
Minh Huyền nói: "Là Trúc Cơ Hậu Kỳ."
Diệp Kiều chỉ mới Trúc Cơ Sơ Kỳ mà thôi, tuy nhiên cũng không có gì nghiêm trọng, có Minh Huyền phụ trợ ở phía sau, nàng lưu loát rút kiếm, tuy đã chuẩn bị tâm lí trước đó, nhưng khi nhìn thấy sinh vật phía trước vẫn không nhịn được mà nhíu mày.
"Nhện ăn thịt người."
Tám cái chân lông xù, đôi mắt đỏ ngầu tràn đầy nguy hiểm, giống như chỉ cần giây tiếp theo sẽ nhào tới đem bọn họ ăn sạch sẽ không chừa miếng xương.
Diệp Kiều nghiêng người tránh thoát khỏi chân của nó, cùng lúc đó xoay người bay lại gần, vung kiếm lên sau đó đâm vào hai mắt của yêu thú, tu vi của nàng kém hơn con nhện này, nên một chiêu vừa rồi không ảnh hưởng đến nó bao nhiêu, tuy nhiên Minh Huyền đã tạo cho nàng cơ hội đánh lén lần nữa.
Hắn ném hai lá bùa tách ra đánh vào hai bên thân của con nhện, trong khi bùa phát huy hiệu lực, Diệp Kiều liền canh đúng lúc nó đang bất ngờ, thì nhanh chóng vận kiếm khí sau đó đâm vào bụng nó.
Dưới sự phối hợp ăn ý của hai người, Trường Minh Tông ở trên ngọc giản liền thành công biến từ số 0 thành số 1.
"Ồ." Minh Huyền nhìn đến con số '1' này liền không có ý tốt mà cười một cái: "Đại sư huynh chắc sẽ khó chịu lắm đây."
Nhìn thấy con số này thì hắn nhất định phải giết thêm cho đủ một trăm con mới được đi.
Vẫn còn số 0 thì tốt, nhưng một khi nó không còn là số 0 nữa, thì chắc chắn Chu Hành Vân sẽ xách kiếm lên giết cho tròn số mới thôi.
"Chúng ta mới vào bí cảnh đã gặp phải yêu thú Trúc Cơ Hậu Kỳ rồi." Diệp Kiều nghĩ đến cấp bậc của yêu thú, liền mở miệng nói, "So với trận thứ nhất thì trận thứ hai này khó hơn nhiều."
Mới vừa lên sân khấu còn chưa kịp diễn thì bọn họ đã gặp trúng yêu thú.
Minh Huyền: "Dù sao đây cũng là chiến trường viễn cổ mà, nên yêu thú ở trong đây cấp bậc sẽ không thấp đâu, bây giờ chỉ vừa mới bắt đầu thôi."
Hai người tiếp tục đi theo bản đồ, trên đường đi cũng không gặp phải chuyện gì nguy hiểm, nhưng không biết bọn họ may mắn hay là xui xẻo, mà lại chạm mặt hai đệ tử của Thành Phong Tông.
Diệp Kiều chỉ biết được Đoạn Hoành Đao mà thôi.
Còn người kế bên nàng không quen.
Minh Huyền sau khi đánh giá xong thì mở miệng: "Đó là một Khí tu khác của Thành Phong Tông, tên là Thẩm Tử Vi."
Hai tên Khí tu, tuy rằng không đủ tính sát thương, nhưng tốt xấu gì bọn họ cũng là tu sĩ Kim Đan Kỳ, cho nên Minh Huyền cảm thấy gặp phải bọn họ cũng không tốt lành gì.
Tất nhiên đám người Thành Phong Tông cũng âm thầm cảnh giác, không hẹn mà cùng sờ đến túi trữ vật, chuẩn bị lấy ra pháp khí để đánh nhau một trận.
Chiến tranh ở trước mặt, chạm vào là nổ ngay.
Diệp Kiều nghe thấy cái tên này, cố nhịn nửa ngày vẫn không thể kiềm lòng được, nên liền vui vẻ chào hỏi.
"Thẩm Tử Vi!" Nàng nhếch khóe miệng, hướng về phía hai người vẫy tay, "Ta là Diệp Vũ Hà bên hồ Đại Minh."
Bên ngoài người xem: "???"
"Gì vậy?"
"Mình có thể nào nghiêm túc một chút được không?"
"Diệp Vũ Hà là cái méo gì, còn không mau nhào vô đánh nhau đi!"
Ở bí cảnh trước hai bên đều là oan gia ngõ hẹp kia mà, sao bây giờ gặp nhau lại không đánh?
Bị Diệp Kiều pha trò, cho nên bầu không khí đang căng thẳng liền có chút quỷ dị mà vơi bớt.
Thẩm Tử Vi cũng bị bộ dáng thân thiện của nàng làm cho bất ngờ, Đoạn Hoành Đao thấy vậy liền quay đầu hỏi Nhị sư huynh nhà mình: "Ngươi quen Diệp Kiều hả?"
Thẩm Tử Vi lắc đầu.
Ai quen biết nàng?!
Diệp Vũ Hà là cái méo gì.
Diệp Kiều đứng yên một chỗ mỉm cười thật lâu, nhìn thấy tình huống có chút giằng co, nàng liền bước lên đưa tay ra, phá vỡ cục diện bế tắc hiện tại: "Có gì đâu mà vội."
"Chúng ta nói chuyện hợp tác với nhau được không?"
Nói xong, Diệp Kiều liền tiến về phía bọn họ một bước.
Đoạn Hoành Đao nhịn không được hoảng sợ lui về phía sau một bước: "Ngươi đừng tới đây. Ngươi mà qua đây là ta kêu Nhị sư huynh đánh ngươi đó."
Kết cục lần trước khi nói chuyện hợp tác với Diệp Kiều như thế nào? Chính là hai người tay trong tay cùng nhau ngồi vào hàng ghế bị loại.
Sau khi về xem lại chuyện xảy ra trong trận thi đấu đầu tiên, ý niệm duy nhất của Đoạn Hoành Đao chính là mình suy nghĩ đơn giản quá rồi.
Thi đấu không phải là săn giết yêu thú thôi sao? Vậy mà còn xuất hiện cả âm mưu quỷ kế nữa.
Đối với chuyện Diệp Kiều nói muốn hợp tác, hắn liền khịt mũi khinh bỉ, ta tin ngươi cái rắm.
"Chúng ta thật vất vả mới gặp được nhau, cho nên đừng đánh đánh giết giết mà." Diệp Kiều lại mỉm cười: "Chúng ta có thể hợp tác với nhau, để đối phó với Nguyệt Thanh Tông."
Thấy hai Khí tu của Thành Phong Tông vẫn không dao động, Diệp Kiều liền chơi chiêu tình cảm: "Đoạn sư huynh à, không lẽ ngươi đã quên những tháng ngày mà ba người chúng ta cùng nương tựa lẫn nhau sống chung trong một bụng rồi sao?"
Đoạn Hoành Đao cứng họng: "..."
Chúng ta không thể nói chuyện rõ ràng một chút được à! Chính xác là rớt vào bụng yêu thú mà, đừng có nói thiếu chữ gây hiểu lầm là chúng ta có quan hệ gì đó không thể cho người khác biết.
Diệp Kiều vỗ tay, tiếp tục tẩy não, "Trong chiến trường viễn cổ này, thì đám quỷ kế đa đoan gây phiền toái nhất chính là Phù tu, mà Nguyệt Thanh Tông có tận bốn Phù tu lận đó, nếu chúng ta không hợp tác với nhau, thì trận này xác định bọn họ đoạt được hạng nhất rồi, bộ các ngươi muốn trơ mắt đứng nhìn hạng nhất bị người khác cầm trong tay hay sao?"
Thành Phong Tông nằm mơ cũng muốn giành hạng nhất, do đó khi nghe Diệp Kiều nói xong, quả nhiên đã bị do dự.
Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, Đoạn Hoành Đao vẫn phải nâng cao cảnh giác: "Tại sao bọn ta phải tin ngươi?"
Diệp Kiều phát hiện những người này xem nàng không khác gì phần tử nguy hiểm, thấy vậy nàng liền buông tay: "Chúng ta chỉ có một Phù tu mà thôi, sao có thể gây uy hiếp đến vị trí thứ nhất của các ngươi được chứ?"
"Một khi đã như vậy, thì sao chúng ta không cùng nhau hợp tác giải quyết đám người Nguyệt Thanh Tông trước, không phải sẽ tốt hơn sao?"
Đây là lời nói thật lòng, Trường Minh Tông là tông môn xếp thứ hai về sự vô hại chỉ sau Bích Thủy Tông, tuy rằng ở trận đầu tiên bị bọn họ lợi dụng để nhặt ké của hời, nhưng mức độ nguy hiểm của trận thứ hai này cao hơn nhiều, nên chỉ có một mình Minh Huyền là Phù tu cũng sẽ không tạo nên uy hiếp gì lớn.
Trong bí cảnh cũng có xuất hiện việc các tông môn hợp tác với nhau, nếu muốn đối phương nguyện ý, thì ngươi phải nói ra được lợi ích để đối phương động tâm. Mà Diệp Kiều đã thuyết phục thành công hai người Thành Phong Tông rồi.
"Vậy, hợp tác vui vẻ?" Đoạn Hoành Đao do dự một lát rồi chủ động mở miệng.
Diệp Kiều: "Hợp tác vui vẻ nha."
Nếu đã quyết định hợp tác với nhau, thì bước tiếp theo chính là bàn bạc kế hoạch.
Nàng cầm bản đồ trong tay, sau đó mở ra cho hai người kia xem.
"Mấy chỗ này chính là nơi ở của yêu thú, nếu Nguyệt Thanh Tông muốn giành hạng nhất, bọn họ chắc chắn sẽ đi đến những nơi này."
"Nếu tốc độ của chúng ta đủ nhanh, thì có thể đến trước bọn họ để mai phục."
Diệp Kiều chỉ vào nơi giao nhau trên bản đồ, "Nơi này chính là con đường chắc chắn ai cũng sẽ đi qua, Nguyệt Thanh Tông rành về trận pháp nhất, nên bọn họ sẽ là người đầu tiên đến được đây."
"Đến lúc đó chúng ta có thể ở chỗ này chờ bọn họ."
Nghe nàng nói không ngừng nghỉ, Đoạn Hoành Đao giật giật khóe miệng: "..." Đúng là không ai thâm độc như ngươi.
"Con nhóc Diệp Kiều này!" Trưởng lão Nguyệt Thanh Tông ở bên ngoài sau khi nghe được bọn Diệp Kiều bàn tính kế hoạch, liền không nhịn được nữa mà tức giận đập bàn, "Không lo thi đấu đàng hoàng, suốt ngày chỉ biết đi đường tắt ngõ hẹp."
Đúng là quá vô sỉ mà!
Cũng không thể trách hắn phản ứng mạnh như vậy, thật sự là từ trước đến giờ chưa từng xuất hiện qua loại chiến thuật như này.
Thử hỏi có thân truyền nhà ai lại rảnh rỗi mỗi ngày đi lập âm mưu quỷ kế như này?!
"Ta lại cảm thấy như vậy cũng tốt." Đoàn Dự khi nghe kế hoạch của Diệp Kiều tuy trong lòng rất vui vẻ nhưng vẫn giả vờ nói: "Đám nhóc ranh này, được săn sóc riết quen rồi, nếu như đi ra ngoài rèn luyện gặp phải tà tu quỷ kế đa đoan, thì không chơi lại đâu."
Hắn lời lẽ chính đáng nói tiếp: "Như vậy không phải cũng tốt lắm sao? Để Diệp Kiều rèn luyện cho bọn chúng tính cảnh giác."
Hơn nữa, cái gì mà gọi là đi đường tắt ngõ hẹp chứ? Đây rõ ràng là dùng biết dùng đầu óc để chiến thắng!
************
Kế tiếp vẫn là Diệp Kiều bày mưu tính kế, ý đồ muốn cho hai Khí tu học được cách dùng bẫy rập để mai phục là như thế nào.
"Khoan đã ——"
"Chúng ta là Khí tu chân chính, không phải là dạng người xảo quyệt mỗi ngày rảnh rỗi đi thiết kế bẫy rập hại người đâu." Đoạn Hoành Đao nhịn không được liền phản đối.
Nàng biết Khí tu là gì không? Là luyện khí, rèn pháp khí, tạo thêm ấn chú cho pháp khí đó.
Tung hoành Tu Chân Giới mấy ngàn năm, làm một Khí tu đứng đắn thì ai lại đi cân nhắc cách chế tạo bẫy rập, ám toán người khác?!
"Nhưng các ngươi cũng có thể trở thành kẻ xảo quyệt mà." Diệp Kiều thấy tư tưởng của hắn cứng nhắc như vậy, liền thở dài một hơi.
Cho nên mới nói, chẳng trách Thành Phong Tông luôn xếp hạng nhì.
Nàng bắt đầu điên cuồng tẩy não hắn, ngầm ám chỉ hắn đã là Khí tu thì không có gì mà không làm được, chỉ có kẻ hèn mới không dám làm bẫy rập.
Đoạn Hoành Đao vẫn có chút do dự: "Ta cảm thấy......"
"Vì hạng nhất." Nàng trịnh trọng nói.
Đoạn Hoành Đao nghe xong cũng vứt hết mặt mũi, mạnh dạn gật đầu: "Ừm."
Thỏa hiệp hình như hơi nhanh thì phải.
"Cọng dây thừng mà lần trước ngươi dùng để bắt ta đâu?" Diệp Kiều bảo hắn lấy ra, "Đến lúc đó có thể dùng để trói người."
Chuyện xưa nhắc lại, khóe miệng Đoạn Hoành Đao giật giật, "Cái dây thừng này với cái dây thừng lúc trước ta cho ngươi công dụng không khác gì nhau đâu, chỉ cần có vật sống, nó sẽ tự động trói lại đối phương."
Cái này còn không phải là thứ tốt sao? Là thứ cần thiết nhất để làm bẫy rập đó.
Hai bên tạm thời bắt tay hợp tác, Diệp Kiều ở một bên lên ý tưởng, hai Khí tu còn lại thì phụ trách thiết kế bẫy rập cùng ám khí.
Trong lúc nhất thời, bầu không khí liền trở nên hài hòa mà trước nay chưa từng có.
Người xem bên ngoài sau khi thấy một cảnh này cũng bắt đầu chỉ trỏ.
"Diệp Kiều này, chắc trước kia đã từng bán hàng đa cấp đi?"
"Cười chết mất. Đối phó với Nguyệt Thanh Tông trước tiên, đúng là rất biết suy nghĩ."
"A a a Đoạn Hoành Đao, sao ngươi con mẹ nó sa đọa vậy!! Có ai người tốt mà lại đi theo Diệp Kiều làm chuyện như này."
Có đánh chết bọn họ cũng không tưởng tượng được, đây lại là Khí tu đứng đắn, là hy vọng tương lai của Thành Phong Tông.
Thế nhưng thật sự hắn đã bị con sâu làm sầu nồi canh mang tên Diệp Kiều khuyến khích đi làm bẫy rập.
***********
Nhóm Nguyệt Thanh Tông đi một đường cực kì thuận lợi, bọn họ biết rõ Ngũ Hành trận pháp, nên đã tránh được vô số trận pháp nằm rải rác khắp nơi, ở trong bí cảnh này bọn họ như cá gặp nước, vì thế xếp hạng liền bỏ xa Vấn Kiếm Tông một đoạn dài.
Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, chờ đến khi bí cảnh kết thúc, bọn họ sẽ luôn thuận lợi như vậy mà ẳm luôn hạng nhất.
Thẳng đến lộ trình tiếp theo, Tống Hàn Thanh đang dẫn theo sư đệ quẹo về hướng bên trái, thì giây sau đó, liền lọt xuống hố.
Quan trọng nhất chính là bên trong hố còn có đặt một tấm lưới, Tống Hàn Thanh liền phản ứng nhanh chóng, trước khi dính phải tấm lưới liền dùng một lá bùa để tránh thoát.
Hắn quẹo sang đường bên phải.
Hắn lại tiếp tục bị lọt hố.
Lại thêm một tấm lưới nữa ụp xuống, Tống Hàn Thanh nhanh chóng dùng trận pháp thoát khỏi cảnh bị ụp lưới.
Lần này, Tống Hàn Thanh cũng đã thông minh hơn, hắn nhặt lên một viên đá sau đó ném qua để thăm dò.
Khi xác nhận không còn hố, hắn mới nhẹ nhàng thở ra, tiếp tục dẫn sư đệ nhà mình đi qua.
Kết quả Tống Hàn Thanh vừa mới dẫm một chân lên mặt đất.
Thì bị Thúc Tiên Thừng được ẩn giấu dưới nhánh cây trói chặt chân, trong chớp mắt bọn họ liền bị treo ngược lên cành cây.
Tống Hàn Thanh ngây ngốc một lát, khi máu dần dồn xuống não, hắn rốt cuộc đã nhận ra ở đây có chút không thích hợp.
"Hey."
Diệp Kiều ở phía sau nhẹ nhàng lên tiếng.
Nàng cong lưng, đánh giá hai người đang bị treo ngược, cực kì vui mừng: "Sao bị treo lên vậy?"
Ngữ khí của Diệp Kiều như lãnh đạo xuống nông thôn đang an ủi người dân, cực kì thiếu đánh.
Tống Hàn Thanh đồng tử co lại, nhìn thấy phía sau nàng có hai đệ tử Thành Phong Tông, khiến cho hắn tức đến muốn phun máu: "Lại là các ngươi!!!"
Hắn đã hiểu tại sao từ trên trời đang yên đang lành lại ụp xuống một tấm lưới rồi, thì ra là do cái đám này.
Cũng không thể trách hắn không sớm nhận ra được đây là bẫy rập.
Vì những thân truyền trước kia toàn là mặt đối mặt với nhau thôi, chứ ai lại rảnh rỗi không có gì làm rồi đi tính toán đánh lén nhau như vậy?
Đoạn Hoành Đao cúi đầu, không dám nhìn qua ánh mắt không thể tin được của Tống Hàn Thanh.