Ta Dựa Vào Bản Lãnh Cứu Vớt Cả Tông Môn!

Chương 52: Tấm bình phong ngồi không cũng dính đạn



Tần Phạn Phạn: "Hả?"

Cái gì mà gọi là bản hợp tấu của kèn bầu cùng chiêng trống? Hai thứ này có thể kết hợp được ư?

"Ngươi ráng đợi đến khi kết thúc trận thi đấu này thì về xem lại lưu ảnh thạch đi..." Đoàn Dự mơ hồ nói, "Hai đứa nhóc vừa rồi đã lôi ra chiêng trống cùng kèn bầu tạo ra một bản hợp tấu kinh động lòng người."

"Động tĩnh vừa rồi, ta chắc chắn là thân truyền nào ở trong bí cảnh cũng có thể nghe thấy được."

Trong lúc Tư Diệu Ngôn không giữ được bình tĩnh khi nghe hai người một gõ một thổi, âm điệu loạn hết cả lên, thì đã bị bọn họ chụp lấy cơ hội phá vỡ trận pháp của Vân Thước.

Tần Phạn Phạn theo bản năng ngồi xuống, sau khi nghe kể xong liền trợn to mắt: "Nàng đem theo mấy thứ đó làm gì?"

Đoàn Dự: "Ngươi hỏi ta, thì ta biết hỏi ai."

Có quỷ mới biết trong túi trữ vật của đám nhóc này mang theo cái gì, ngay cả chiêng trống với kèn bầu cũng có luôn, nhưng khi nghĩ tới đám người Nguyệt Thanh Tông còn mang theo cả quần nhỏ, thì Đoàn Dự cũng bình thường trở lại.

Hắn phát hiện thân truyền lần này, đứa nào cũng có ít hoặc nhiều tật xấu.

Tập làm quen dần đi là vừa.

Tần Phạn Phạn cũng không cảm nhận được tình huống lúc đó ra sao, nhưng đối với hắn, chỉ cần hai đệ tử nhà mình không bị loại thì tốt rồi.

Hắn lập tức cười híp mắt: "Diệp Kiều làm rất tốt."

Tần Phạn Phạn dám khẳng định, nếu hôm nay người đi chung với Minh Huyền không phải Diệp Kiều, thì chắc chắn hắn đã bị loại rồi.

Dạng đệ tử như Diệp Kiều tuy bình thường có chút cà lơ phất phơ nhưng khi tham gia vào trận đấu lại chưa lần nào bị ngã ngựa, quả thực làm cho người ta vừa yêu vừa ghét.

Mà cục diện sau khi phá trận chính là hai đối hai.

Tư Diệu Ngôn hít sâu một hơi, cất cây sáo vào túi.

Đệt.

Lần sau vào bí cảnh, nàng nhất định phải mang theo cái nút bịt tai!!

Hai người kia vừa rồi kẻ xướng người hoạ, quả thực đã đánh vỡ nhận thức từ đó đến giờ của nàng.

Tư Diệu Ngôn quyết định cùng bọn họ mặt đối mặt, dù sao Minh Huyền chính là mục tiêu bị loại cần thiết, nàng cùng Vân Thước đều là Kim Đan Kỳ, nên muốn đối phó với hai Trúc Cơ cũng dễ như trở bàn tay.

Diệp Kiều tính toán sức chiến đấu của hai bên, "Rõ như ban ngày, đúng là không công bằng, ngươi thế mà..."

Giây tiếp theo, nàng liền chuyển lời một cách đột ngột: "——chạy mau!"

Thân truyền Trường Minh Tông đều là một đám cao thủ trong việc chạy trốn, trong nháy mắt hai người liền nhảy ra xa hai mét, làm Tư Diệu Ngôn bất ngờ không kịp trở tay.

Minh Huyền bị nàng túm chạy thật nhanh, hắn ngẩn người, "Chúng ta không đánh luôn hả, cứ như vậy mà chạy trốn ư?"

"Sao lại nói là chạy trốn?" Diệp Kiều sửa lời hắn, "Hành động này của chúng ta gọi là rút lui."

***********

Ngày đầu tiên xếp hạng của Trường Minh Tông không thấp lắm, Minh Huyền cùng Diệp Kiều phối hợp rất ăn ý, hơn nữa bọn họ lại là Phù tu nên thần thức cũng rộng hơn, gặp phải nguy hiểm đánh không lại thì chạy.

Trong lúc nhất thời liền giống như con cá trạch, muốn bắt cũng không bắt được.

Tần Hoài nhìn bảng xếp hạng không ngừng thay đổi, cùng dần cảm thấy nóng vội.

Xếp hạng mới nhất, Nguyệt Thanh Tông hạng nhất, Trường Minh Tông hạng nhì, Vấn Kiếm Tông hạng ba.

"Muốn hợp tác không?" Địch Trầm chủ động tìm tới mở miệng hỏi.

"Các ngươi cần Phù tu, còn bọn ta cần loại trừ Minh Huyền."

Hiển nhiên Trường Minh Tông đã uy hiếp đến vị trí thứ nhất của bọn họ, Địch Trầm không hiểu, trước kia Minh Huyền không có lợi hại như vậy, đối phương sao có thể ở trong chiến trường viễn cổ không dẫm trúng một cái trận pháp nào, mà thuận lợi tiến thẳng lên vị trí đầu bảng?

"Đến lúc đó Nguyệt Thanh Tông chúng ta hạng nhất, Thành Phong Tông các ngươi hạng nhì, thấy sao?"

Tần Hoài nếu như trước kia sẽ không đồng ý giao dịch như này, vì mấy ngàn năm trôi qua bọn họ được hạng nhì là ổn lắm rồi.

Nhưng khi nhìn đến xu thế hiện tại, nếu như gây bất hòa với Nguyệt Thanh Tông, thì hạng chót trong trận thi đấu lần này có thể là tông môn của bọn họ.

"Được." Sau khi cân nhắc một lát, Tần Hoài liền đồng ý.

Người xem đối với sự hợp tác này liền tỏ vẻ chờ mong.

"Minh Huyền sao có thể làm được như vậy? Dựa vào năng lực của bản thân khiến cho ba tông môn đều muốn loại trừ hắn."

"Cây to đón gió lớn, mau giật hạng nhất đi. Lần đầu tiên ta nhìn thấy xếp hạng của Trường Minh Tông cao như vậy luôn đó."

Giống như là từ khi tiểu sư muội kia gia nhập, số phận hạng nhất đếm ngược của Trường Minh Tông đã dần dần nghịch chuyển, nhưng hiện tại chỉ mới ngày đầu tiên thôi, kết luận sớm quá coi chừng bị vả mặt, bởi vậy cũng không ai dám nói điều gì chắc chắn.

Diệp Kiều với Minh Huyền, cả hai người đã thành công cùng nhau lôi kéo toàn bộ giá trị thù hận lên người, nên ở bí cảnh luôn bị mọi người truy đuổi khắp nơi.

Minh Huyền nhịn không được nhỏ giọng mắng: "Má đó, ngươi nói cho ta nghe đi, vì sao đám người này hiện tại ai cũng nghĩ ta là thiên phú bẩm sinh, nên có bao nhiêu thù hận đều kéo lên người của ta hết vậy?"

Ai cũng không biết được sự thật rằng tông môn bọn họ có hai Phù tu, những người đó đều tưởng Minh Huyền là cao thủ trong việc lí giải trận pháp, nên mới thuận lợi một đường tăng hạng.

Diệp Kiều: "Vất vả ngươi rồi."

"Chờ ngươi bị loại, ta sẽ dẫn dắt ba người còn lại đi đến thắng lợi."

Minh Huyền: "Ta cảm ơn ngươi nha."

Vừa dứt lời, thì một nhát kiếm khí ngang trời chém tới, hai người liền nhanh chóng tránh né, bọn họ vừa vặn bị Tần Hoài với Địch Trầm gặp được.

"Chịu chết đi." Tần Hoài xách kiếm lao đến chỗ Minh Huyền, Diệp Kiều từ xa thấy vậy liền nhanh chóng phản ứng, ném thanh kiếm của mình qua.

Trong khoảnh khắc thanh kiếm cùng kiếm khí chạm nhau, dưới tác động liền bị đứt gãy.

Chiêu kiếm gì mà hung tàn quá vậy.

Kiếm của Diệp Kiều dùng lâu như vậy cũng có cảm tình, đột ngột lại bị người ta làm gãy, khiến nàng đau lòng nửa ngày, "Khi nào trở về, sư phụ nhớ cho ta lại một cái mới đó."

Tần Phạn Phạn ở bên ngoài cũng rất vui vẻ.

"Cho cho cho." Đừng nói một thanh kiếm, nàng chỉ cần có thể đoạt được hạng nhất, thì có xin mười thanh kiếm hắn cũng cho.

Lẩm bẩm xong, Diệp Kiều liền thu lại thần sắc không đứng đắn của mình.

Chiêu kiếm của Tần Hoài dồn dập không ngừng, tốc độ của hắn nhanh hơn nàng rất nhiều, dưới tốc độ như vậy, kiếm khí xẹt qua đều mang theo hàn ý, giống như người với kiếm hòa hợp với nhau như một, so với nàng cố hết sức, thì hắn lại thành thạo hơn nhiều.

Đúng là bị áp chế về tu vi không phải là nói chơi.

Huống chi so với mấy tên này bảy tám tuổi đã học cách sử dụng kiếm, thì Diệp Kiều chỉ mới học được nửa năm thôi.

Địch Trầm nhân lúc Diệp Kiều cùng Tần Hoài đối đầu với nhau, hắn cũng quay sang đuổi theo Minh Huyền.

Hiển nhiên, mục tiêu của hai người là muốn Minh Huyền bị loại.

"Chỉ cần Diệp Kiều chống đỡ được, ngăn cản Tần Hoài ra tay đối phó với Minh Huyền, thì dưới tình huống như hiện tại Minh Huyền có thể lấy một đổi một."

Với xuất thân từ tám đại gia tộc nên cho dù tu vi của Minh Huyền kém hơn, thì hắn cũng có thể dựa vào bùa chú cùng tâm pháp để đánh ngang tay với Địch Trầm.

Chỉ cần Diệp Kiều có thể kiềm được chân Tần Hoài...

Nhưng nàng chỉ mới Trúc Cơ Sơ Kỳ, làm sao có khả năng kiềm chân một Kim Đan Kỳ.

Diệp Kiều am hiểu về trốn tránh, nhưng khi bị áp chế bởi tu vi cũng đành lực bất tòng tâm, liên tiếp bị đánh trúng hai lần đã làm cho cổ họng nàng cảm nhận được vị máu tanh.

Nàng không cảm xúc đứng lên, trong đầu nhanh chóng phân tích trình tự xuất chiêu của Tần Hoài.

"Dưới loại tình huống này, không thể nào trốn tránh được đâu." Đoàn Dự căng thẳng, hắn giảng dạy cho Diệp Kiều cũng lâu rồi, nhưng con nhóc này vẫn luôn duy trì được một dạng duy nhất, đó chính là đánh không được thì chạy.

Làm người ta hận luyện sắt không thành thép.

Nhưng nếu ép bức nàng đến cực hạn, thì sẽ rất khó đối phó.

Đoàn Dự nhớ rõ lần kích động nàng gần nhất chính là lúc luyện tập đang dang dở, nàng muốn đi ăn cơm nhưng hắn không cho, vì vậy nàng liền thay đổi 180 độ từ cam chịu nằm yên để hắn đánh thành ngồi bật dậy đối đầu với hắn.

...Phải kích động nàng một chút, làm cho nàng khơi dậy ý chí chiến đấu mới được.

Minh Huyền nhìn thấy Diệp Kiều liên tục bị ép lui, cũng gấp đến muốn thở oxi, nhưng hắn lại không thể chạy đến hỗ trợ nàng được, vì khi hắn định chạy qua thì bị Địch Trầm chặn đường.

Địch Trầm nhếch môi cười lạnh: "Chính mình còn lo chưa xong mà còn có thời gian đi lo cho Diệp Kiều làm gì?"

Minh Huyền quay đầu đối mặt với Địch Trầm, đột nhiên hắn nghĩ ra được gì đó, liền la lớn: "Diệp Kiều!!"

"100 vạn, vì 100 vạn!!"

Hắn điên cuồng ám chỉ: "Vì 100 vạn của chúng ta."

Người xem cũng sững sờ.

...100 vạn là sao?

Nhanh chóng bọn họ đã phát hiện, căn bản Diệp Kiều đang yếu thế hơn Tần Hoài, nhưng sau khi nghe được câu nói của Minh Huyền thì ánh mắt dần thay đổi.

Nàng không lựa chọn trốn tránh nữa, mà xoay người đá vào vai trái của Tần Hoài, đem hắn cách xa mình một chút.

Tần Hoài cũng không nghĩ tới nàng đột nhiên thay đổi, khi nãy không phải vẫn đang chạy trốn sao?

Diệp Kiều thuận tay cầm lấy Đoạt Duẩn treo bên hông, một cây gậy trông thật bình thường, mang theo khí thế nghiền nát, liền vụt qua kiếm trong tay Tần Hoài, bóng kiếm đánh trúng cổ tay của hắn, làm hắn thiếu chút nữa đã rớt kiếm.

Kiếm pháp của Trường Minh Tông lấy tốc độ làm chủ, Đạp Thanh Phong cùng Thanh Phong Quyết được Diệp Kiều phối hợp cực kì ăn ý.

Trong lòng Tần Hoài hơi trầm xuống, hắn đã phát hiện Diệp Kiều không dễ đối phó.

Đặc biệt là dưới tình huống đánh trực diện với nàng, hắn đúng là không có cách nào giải quyết nàng nhanh chóng được.

**********

Phía bên kia trận chiến cũng ở giai đoạn gây cấn.

Hai người trao đổi trận pháp, khoảng cách càng gần nhau hơn, đồng thời đều đoạt được túi trữ vật của đối phương lấy ra thẻ thân phận.

Chỉ cần bóp nát, chính là kết cục đồng quy vu tận.

Minh Huyền vẫn tươi cười không chút để ý: "Nếu ngươi đưa thẻ thân phận lại cho ta, ta sẽ trả thẻ thân phận cho ngươi, được không?"

Địch Trầm: "Được, vậy ngươi đưa cho ta trước đi."

Vừa dứt lời, hai người không hẹn mà cùng nhau bóp nát thẻ thân phận của đối phương.

Minh Huyền thở dài, "Sự tín nhiệm giữa người với người đâu rồi hả? Ngươi làm ta đau lòng quá đi."

Địch Trầm: "Làm như ngươi tốt lắm vậy."

Sau khi kết thúc, không khí sôi nổi cũng dần lắng xuống, Tần Phạn Phạn nói: "Diệp Kiều đã cố gắng hết sức."

Có thể giữ chân Tần Hoài lâu như vậy, cũng rất lợi hại rồi.

Hai người liên thủ quyết tâm muốn loại trừ Minh Huyền, Diệp Kiều có muốn ngăn cũng ngăn không được.

Triệu trưởng lão chậm rãi phun ra một câu: "Thôi xong rồi."

Kết thúc thật rồi.

Phù tu duy nhất của bọn họ còn chưa lên sàn được bao lâu mà.

So với tâm trạng rầu thúi ruột của Tần Phạn Phạn với các trưởng lão của Trường Minh Tông, thì Minh Huyền lại cảm thấy như được giải thoát mà ra đi thanh thản.

Bị loại rồi, ya hu, hắn có thể lười biếng được rồi.

Sau khi hay tin Minh Huyền cùng Địch Trầm đồng thời bị loại, Mộc Trọng Hi cũng không có thái độ gì.

Có gì đâu mà lo, vẫn còn tiểu sư muội mà.

Kì lạ là Tiết Dư cũng có suy nghĩ như vậy.

Chu Hành Vân nhìn hai sư đệ nhà mình, một đứa so với một đứa còn bình tĩnh hơn, nên hắn cũng bình tĩnh luôn.

Kệ đi.

Các ngươi không vội, thì ta cũng không vội.

Vì thế ba người liền bình tĩnh cực kì, giống như việc Minh Huyền bị loại cũng không ảnh hưởng gì đến bọn họ.

"Bình tĩnh ghê."

"Bộ bọn họ có át chủ bài hả ta?"

"Cứ chờ đi, lát nữa bọn họ sẽ khóc hu hu cho coi."

Mất đi một Phù tu, thì toàn bộ hành trình phía sau đi như thế nào chính là một vấn đề, Vấn Kiếm Tông không có Phù tu, nên đi một bước liền dẫm trúng một cái trận pháp, mỗi ngày chỉ quanh quẩn trong việc bị nhốt trong trận pháp rồi thoát ra rồi lại bị nhốt.

Phải nói là cực kì thảm thương.

Minh Huyền sau khi ra khỏi bí cảnh, liền tránh né mấy tiểu cô nương muốn nhào đến ôm mình, khi được hỏi cảm xúc như thế nào, hắn cũng không ngại mà trả lời: "Bình thường."

"Ta chỉ muốn nói, tuy rằng thân thể của ta không thể cùng chiến đấu với bọn họ được nữa." Minh Huyền nghiêm trang: "Nhưng linh hồn của chúng ta luôn tồn tại chung một chỗ với nhau."

"..." Đừng tưởng rằng khi ngươi nói ra mấy lời lẽ chính đáng, thì chúng ta không nhận ra được bộ dạng thoải mái của ngươi.

Trơ mắt nhìn Nhị sư huynh bị loại, Diệp Kiều không có suy nghĩ gì, chỉ có sự hâm mộ nồng nhiệt mà thôi, nếu không phải chỉ còn một mình nàng là Phù tu, nàng cũng rất muốn bị loại để làm cá mặn.

Diệp Thanh Hàn sau khi nhìn thấy hai cái tên bị loại liền nhíu mày.

Ngày đầu tiên đã bị loại mất hai Phù tu, cho thấy được nhóm người này vẫn còn có năng lực gây chuyện ầm ĩ.

Ai đâu như Vấn Kiếm Tông bọn họ, đến bây giờ vẫn còn bị nhốt trong trận pháp chưa ra được.

"Chúng ta phải tìm một Phù tu để hợp tác thôi, nếu không cứ như vậy hoài thì ngay cả vị trí thứ ba, chúng ta cũng không giữ được." Tiểu sư muội cầm kiếm trong tay, bình tĩnh nói.

Diệp Thanh Hàn mím môi, lạnh lùng nói: "Minh Huyền bị loại rồi."

Nguyệt Thanh Tông nếu muốn lấy hạng nhất, thì nhất định sẽ không hợp tác với bọn họ, vì dù như thế nào thì Vấn Kiếm Tông cũng có tính uy hiếp đối với vị trí này.

Tiểu sư muội cũng bực bội: "Đám Phù tu chắc bị mù rồi, nên tên nào cũng chọn gia nhập Nguyệt Thanh Tông, bộ tài nguyên của mấy tông còn lại kém lắm sao?"

Tinh thần của Diệp Thanh Hàn cũng dần sa sút.

Nhưng không biết vì sao, trong đầu hắn lại mơ hồ hiện lên cảnh Diệp Kiều ném bùa ở trận đấu đầu tiên.

Có lẽ, người nào đó đã bị hắn bỏ qua?

**********

"Xem nhẹ ngươi rồi." Tần Hoài chậm rãi mở miệng.

Hắn sau khi nhận được tin Địch Trầm bị loại liền ý thức được bản thân đã bị Diệp Kiều giữ chân thật lâu.

Rõ ràng chỉ là một Trúc Cơ, nếu như trong kế hoạch của hắn thì rất dễ dàng giải quyết nàng mới đúng.

"Xác thật." Diệp Kiều không có bị một câu khích lệ của hắn mà làm cho ngạc nhiên, nàng vẫn bình thản ung dung mà trả lời: "Trong số tất cả thiên tài có mặt trong trận thi đấu này, một là Đại sư huynh của ta, hai là Diệp Thanh Hàn."

"Nhưng vẫn có một thiên tài bị mọi người xem nhẹ, đó chính là ta."

Các trưởng lão ở bên ngoài sau khi nghe xong liền trợn mắt: Bớt bớt đi trời ơi.

Trong tình cảnh như nào rồi mà còn nói được hai câu không biết ngại như vậy, là bọn họ quá xem nhẹ da mặt của Diệp Kiều rồi.

Tần Hoài lạnh lùng nhìn nàng: "Chờ ngươi thoát khỏi tay ta đi rồi nói câu này cũng không muộn đâu."

Diệp Kiều coi như cũng xui xẻo quá đi, giống như ông trời thấy nàng bị Tần Hoài đuổi đánh vẫn còn nhẹ nhàng quá, nên cho cả Đoạn Hoành Đao cùng Thẩm Tử Vi cùng lúc đuổi đến.

"Một hai ba..." Nàng đếm đếm.

Tổng cộng ba người.

Ba thân truyền của Thành Phong Tông đã đến đông đủ rồi.

Diệp Kiều: "Các ngươi ba người đánh một người, đạo đức ở đâu, tình người ở đâu hả?"

Tần Hoài không thể tưởng tượng được: "Đối với người như ngươi còn muốn đem đạo đức ra nói sao?"

Nàng mới chính là một đứa không có đạo đức nhất đi.

Khi nói chuyện Diệp Kiều liên tục bị kiếm khí đánh trúng, nàng ổn định lại tinh thần, sau đó lục tìm đồ trong túi trữ vật, ngay từ đầu nàng không có ý định dùng đến mấy thứ này.

Nàng sợ đến lúc đó không khống chế được tình huống sẽ ảnh hưởng đến Minh Huyền.

Nhưng hiện tại Minh Huyền đã đi rồi, Diệp Kiều cũng không còn vướng bận gì nữa, trong túi trữ vật của nàng hiện tại có bom, cùng súng lục có chứa rất nhiều bùa chú kì lạ độc quyền của mình.

Vì thế dưới ánh mắt của mọi người, Diệp Kiều liền chậm rãi lấy ra...một cái pháp khí có hình thù kì lạ?

Là pháp khí đúng không?

Các tu sĩ cũng chưa từng thấy qua, ngay cả tông chủ của Thành Phong Tông cũng chưa gặp qua món đồ chơi nào như vậy, hắn ngây ngốc nhìn về phía Tần Phạn Phạn.

"Đây là cái gì?"

Tần Phạn Phạn: "Gì?" Sao ta biết.

Hắn vẫn áp dụng hình thức nuôi thả, nên hiểu biết của hắn đối với Diệp Kiều vẫn không nhiều lắm, chỉ biết ba tên nhóc kia rất thích cùng nàng đi lêu lỏng khắp nơi, không có việc gì liền trốn học đi xuống núi chơi.

Đến nỗi bọn chúng giấu hắn làm việc gì đó mà hắn còn không biết đi. Tần Phạn Phạn lúc này cũng giống mọi người, ngơ ngác không hiểu chuyện gì.

Diệp Kiều mỉm cười, cầm lấy súng lục nhắm ngay ba người Thành Phong Tông bắn tới.

Để xem kiếm của các ngươi nhanh, hay là tốc độ ném bùa của ta nhanh hơn.

Nàng nhắm ngay ba người mà bắn, toàn bộ hành trình bọn họ đều bị công kích, thấy vậy Tần Hoài liền vung kiếm, đánh bay mấy lá bùa mà nàng ném ra.

Nhanh vậy.

Trong lòng Đoạn Hoành Đao kinh ngạc không thôi.

Mấy lá bùa của Diệp Kiều nào là Ha Ha Phù, Bò Sát Phù, Nấm Phù,...loại bùa độc lạ nào cũng có, để xem ai sẽ xui xẻo dính phải bùa của nàng đây.

Dưới một trận bùa được bắn ra dồn dập, Tần Hoài là người đầu tiên dính chiêu, hắn nhíu mày không cảm nhận được chút sát thương nào, tuy nhiên giây tiếp theo hắn lại không khống chế được mà cười to.

Diệp Kiều cũng cười, sau đó nhấc chân chạy đi.

"Ha...ha...ha... Đừng có chạy... Ha...ha... Đứng lại cho ta ha...ha."

Tần Hoài một bên cười như điên như khùng, một bên xách kiếm quyết tâm muốn đem Diệp Kiều loại trừ.

Nhưng cứ cười liên tục không ngừng như vậy làm ảnh hưởng đến hành động của hắn cực kì.

Tiếng cười của hắn tựa như một tên biến thái đang đi cưỡng bách thiếu nữ nhà lành, khiến cho tu sĩ ở bên ngoài không dám nhìn thẳng.

"Ta có thể ngưng cười được không?"

"Ngưng không được thì thôi, ta nói mà, sao Minh Huyền thâm vậy? Lại cho sư muội của hắn loại bùa chú như này."

"Tránh ra." Thẩm Tử Vi thấy thế liền muốn rượt theo nàng, nhưng lại bị Đoạn Hoành Đao ôm chặt chân.

Đoạn Hoành Đao đã bị dính phải loại bùa gây ảo giác, trong lòng muốn có thứ gì thì trước mặt sẽ xuất hiện thứ đó.

Hắn hiện tại đang cực kì hưng phấn mà ôm lấy Thẩm Tử Vi, muốn lột quần hắn: "Hí...hí...hí...linh khí kìa, linh khí thật lớn."

Điều này làm cho vẻ mặt Thẩm Tử Vi có chút vặn vẹo, vì bảo vệ cái quần thân yêu của mình, hắn đành phải cam chịu từ bỏ việc đuổi bắt Diệp Kiều.

Nếu có thể, hắn thật muốn cho thằng nhóc thiểu năng này hai cái tát cho tỉnh.

Tình cảm tông môn gì chứ, dẹp mẹ đi.

Ta với tên ngốc này không có tình cảm gì hết!

Đây như là một trại tâm thần dành riêng cho nhóm thân truyền vậy, làm mấy trưởng lão ở bên ngoài chịu không nổi mà quay mặt chỗ khác.

Không chừng sau khi kết thúc trận đấu này, toàn bộ Tu Chân Giới sẽ tung ra tin tức 'Nhóm thân truyền đồng loạt phát điên trong bí cảnh, tương lai của Tu Chân Giới liệu có còn bình yên."

Tần Hoài quyết tâm đuổi theo nàng không bỏ, khí thế như sấm sét chém đứt cành khô, thế nhưng lông tóc của Diệp Kiều cũng không bị tổn hao gì, nàng còn có thời gian nhàn nhã mà quay đầu lại xem xét tình hình, sau khi xác nhận xong, nàng liền nhanh như chớp dẫm lên Đoạt Duẩn bay đi.

Không cần phải bảo vệ Minh Huyền, chỉ còn một mình nàng nên tự do muốn chết.

Mấy loại bùa trong tay Diệp Kiều tuy không gây nguy hiểm đến tính mạng, nhưng lại làm người ta ghê tởm!!

Hơn nữa ám khí của Diệp Kiều bắn ra tốc độ vừa nhanh, số lượng vừa nhiều. Nên ngoại trừ Thẩm Tử Vi nhanh tay lẹ mắt dựng nên lá chắn phòng hộ, thì hai người còn lại đều bị trúng chiêu.

"Ta chỉ có thể nói nhóm thân truyền này không đủ đoàn kết, nếu như Đoạn Hoành Đao lấy ra pháp khí phòng ngự sớm một chút, thì đã không tạo nên cục diện như hiện tại."

"Thân truyền bình thường ít ai hợp tác chung với nhau lắm, nên mới xuất hiện trận đấu đoàn đội để cho bọn họ phối hợp với nhau."

"Nếu như Tần Hoài cảnh giác hơn, thì đã không bị dính bùa như vậy rồi đi? Hơn nữa Thành Phong Tông của các ngươi nhiều Khí tu như vậy, mà không một ai nhìn ra trong tay nàng là pháp khí gì sao?"

—— Đừng có nói nữa, thật sự không ai biết đó là thứ gì đâu.

Địch Trầm ngồi ở hàng ghế bị loại cũng chịu không được mà mở miệng, "Đang yên đang lành thì mắc gì ngươi lại vẽ ra một đống bùa biến thái như thế?"

Tấm bình phong ngồi không cũng dính đạn mang tên Minh Huyền liền trầm mặc, "...Nếu như ta nói mấy thứ đó không phải ta vẽ thì ngươi tin không?"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.