Trong khi Tiết Dư luyện đan, thì Diệp Kiều dùng dây thừng mà Đoạn Hoành Đao cho trói lại mấy con yêu thú đang trong trạng thái điên cuồng.
Vì để bảo đảm không xảy ra bất kì sơ suất nào, Diệp Kiều liền bày ra trận pháp. Phải công nhận hiệu quả của Thúc Tình Đan rất tốt, nên đã hấp dẫn được rất nhiều yêu thú giống đực, trận pháp của nàng duy trì được năm phút thì biến mất.
Nàng nhẹ nhàng chậc một tiếng, sau đó dứt khoát cầm lên Đoạt Duẩn, cùng Mộc Trọng Hi nhanh chóng lao lên, giải quyết hết đám yêu thú một cách nhanh gọn.
Hiện tại Diệp Kiều vẫn còn muốn sử dụng thử chiêu thức thứ hai của Thanh Phong Quyết, vì mỗi lần khó khăn lắm mới chạm đến thì lại bắt đầu không biết bước tiếp theo nên làm gì.
Chờ sau khi hai người hợp tác giải quyết xong bầy yêu thú, thì Tiết Dư lấy ra ngọc giản, trầm ngâm một lát: "Chỉ còn 300 con yêu thú nữa thôi là chúng ta có thể vượt mặt Nguyệt Thanh Tông rồi."
"Nếu bây giờ chúng ta quay lại điểm xuất phát, rồi tìm yêu thú để giết thêm, thì sẽ bảo toàn được thứ hạng."
Mộc Trọng Hi: "Nhưng chúng ta cũng tới đây rồi, thì vào xem chút đi."
Quyết định của hắn được bỏ phiếu tán thành tuyệt đối, còn Chu Hành Vân thì sao?
Ý kiến của hắn như thế nào cũng không quan trọng.
Bốn người tiếp tục đi vào bên trong.
Vách tường xung quanh được dựng lên từ những viên đá nâu, Tiết Dư nhẹ nhàng gõ hai cái, "Nơi này không phải do tu sĩ của năm tông tạo dựng."
Tuy hắn không phải Khí tu, nhưng ít ra cũng xuất thân từ tám đại gia tộc, nên hắn nhận ra được loại đá này hình như chỉ xuất hiện ở vùng đất của Ma tộc.
Chu Hành Vân: "Ở đây có cánh cửa."
Cửa đá được chậm rãi đẩy ra, lọt vào tầm mắt chính là một căn phòng giam được bao bọc bởi bốn bức tường, trên đó còn được khắc một vài văn tự không hiểu được, nhìn giống như chú ấn.
Dựa vào kinh nghiệm của Tiết Dư, thì mấy thứ như này tốt nhất không nên chạm vào.
Kết quả Mộc Trọng Hi với Diệp Kiều đã bắt đầu tự nhiên mà đi dạo xem xung quanh.
Tiết Dư sửng sốt một lát, "Đừng có tùy ý chạm vào thứ gì nhe, mấy đồ vật không rõ ràng như này rất là nguy hiểm luôn đó."
Nhưng mà đối với Chu Hành Vân từ xưa đến nay không để tâm đến bất kì điều gì, thì hắn liền giơ tay chọt chọt mấy cái chú ấn không đồng đều được khắc trên tường, sau đó nhận xét một câu: "Xấu quá."
Tiết Dư: "..."
"Kệ bọn họ đi Tiết Dư ha...ha...ha."
"Dù sao bọn họ không bình thường như vậy cũng đâu phải chỉ mới một hai ngày."
"Ta phát hiện nha, xem quá trình thi đấu của Trường Minh Tông trong bí cảnh thật sự rất vui."
Ít nhất bầu không khí ở trong đội ngũ rất là náo nhiệt.
Sau khi Tiết Dư thử khuyên can vài lần, thì phát hiện không thể ngăn cản được bọn họ, vì vậy cũng lựa chọn gia nhập luôn.
Đánh không lại thì mình gia nhập thôi, chứ có gì đâu.
Bốn người đã đem cái địa phương quái dị này thành sân vườn nhà mình.
Bên ngoài Minh Huyền thấy một màn như vậy liền ghen tị muốn chết rồi: "Tức ghê."
Hắn cũng muốn đi vào đó chơi chung với Diệp Kiều.
Tống Hàn Thanh cười lạnh: "Đúng là muốn tìm đường chết mà."
Hai tông môn đã bị loại trừ, nên nếu Trường Minh Tông chịu cố gắng thì vẫn có thể đoạt được hạng nhất. Tuy nhiên không biết ai đã cho bọn hắn lá gan lớn như này, đang yên đang lành lại đi chạy vào một nơi nhìn rất tà môn?
"Ta còn tưởng rằng ở đây có con heo nào đó đang kêu. Ồ, thì ra là đại thiên tài của Nguyệt Thanh Tông." Minh Huyền nghe thấy lời nói trào phúng của Tống Hàn Thanh, liền quay sang tặng cho tên kia một nụ cười xán lạn, "Vấn Kiếm Tông với Nguyệt Thanh Tông các ngươi đều ngồi hết ở hàng ghế loại trừ rồi, thì sao không lo ăn trái cây rồi nhìn người ta thi đi, ở đó mà còn có tâm tư đi quan tâm Trường Minh Tông chúng ta làm gì?"
Tống Hàn Thanh sững người: "...Ngươi đừng có quá đáng."
Thái dương Sở Hành Chi cũng giật mấy cái: "Thật sự không có ai muốn bắt tay với ta để đánh hắn sao?"
Minh Huyền này, đáng ghét quá đi.
Địch Trầm khuyên nhủ: "Sẽ bị trừ điểm đó, nên bình tĩnh chút đi."
Không phải nói Minh Huyền dính tâm ma sao? Nhưng hiện tại nhìn hắn có điểm nào giống như bị dính tâm ma đâu, Địch Trầm cảm thấy ngồi lâu với hắn, thì người bị dính tâm ma chính là mình mới đúng.
Cách nói chuyện của bọn người Trường Minh Tông đều đáng ghét y chang nhau!
************
Sau khi Diệp Kiều đi dạo một vòng liền phát hiện ở giữa không trung xuất hiện một quyển trục đang trong trạng thái mở ra phân nửa, được bao phủ bởi một tầng ánh sáng.
"Đây là thứ gì vậy?"
Chu Hành Vân: "Nhìn nó giống như một vật dẫn giúp duy trì bí cảnh."
Đại bí cảnh trăm năm mới mở một lần, nên sẽ có loại linh khí cường đại nào đó chống đỡ để duy trì sự vận hành, mở ra lối vào bí cảnh.
Mà linh khí nào dùng để mở ra bí cảnh cũng đều là đồ tốt hết á.
Mộc Trọng Hi: "Nếu chúng ta cầm lấy thì sẽ ra sao?"
"Chưa ai thử qua." Chu Hành Vân nói.
Tiết Dư: "Đợi chút nữa thử xem."
Trong lúc bốn người đang nói chuyện với nhau không kiêng nể gì, thì ở phía sau đột nhiên vang lên một tiếng nói khàn khàn: "Con nhóc kia."
Diệp Kiều: "Quỷ hả?"
Mộc Trọng Hi, Tiết Dư đồng thanh nói: "Ta không tin."
Diệp Kiều liếc nhìn về phía hai người. Tức ghê, dám bắt chước lời nói của nàng!
"Nghiêm túc chút đi." Chu Hành Vân ý bảo bọn họ nhìn xem phía sau, "Phải tôn trọng người lớn tuổi."
"..." Tu sĩ bên ngoài: Cho nên cái thái độ tôn trọng người lớn tuổi của ngươi là như vậy đó hả?
Lão nhân: "..."
Hắn đã nhịn lâu lắm rồi nhe, vốn tưởng đây là một nhóm tán tu, vì thấy bốn người như ăn cướp mà nghênh ngang xông vào, nhưng khi thấy bọn họ mặc tông phục màu đỏ, hắn liền suy nghĩ lại.
Thì ra là đệ tử thân truyền.
Nhưng mà thân truyền hiện tại ở Tu Chân Giới đã suy đồi đến mức như này rồi sao?
Diệp Kiều dò xét nhìn qua, là một ông lão, với nước da xám xịt, nhăn nheo khô khốc, gầy trơ xương, giống như đây chỉ là một bóng hình mà thôi, đụng tới sẽ biến mất ngay lập tức. Trong lòng nàng liền do dự, chân thành hỏi: "Ngươi ra không được sao?
Sau khi nghe nàng hỏi thăm, trong lòng hắn liền vui vẻ.
Đúng là tiểu cô nương nào cũng dịu dàng, thật dễ lừa. Sau đó hắn liền bày ra biểu tình tang thương, "Đúng vậy."
"Ta đã bị giam ở chỗ này mấy chục năm rồi." Hắn rơi nước mắt, "Không nghĩ đến, cuối cùng ta đã có thể chờ được ngươi."
Diệp Kiều đối với kĩ thuật diễn của hắn không dám cho đánh giá, liền núp sau lưng Tiết Dư, sợ bị lão già kia nhìn ra được năng lực diễn dở tệ của bản thân, nên nàng muốn Tam sư huynh nhà mình đi nói chuyện với hắn.
Tiết Dư híp mắt, hắn đã nhận ra đây là Ma tộc, không chút cảm xúc mà rũ mắt: "Ngươi muốn chúng ta giúp ngươi làm gì?"
"Giúp ta ra khỏi đây." Giọng của hắn mang theo vài phần cấp thiết: "Tiểu cô nương kia là Phù tu đúng không? Chỉ cần làm theo hướng dẫn của ta là được, sau khi rời khỏi đây ta nhất định sẽ báo đáp các ngươi."
Diệp Kiều: "Nhưng mà ta chỉ mới Trúc Cơ Sơ Kỳ thôi à."
Lão giả sựng lại một chút, Trúc Cơ?
Bộ hiện tại tiêu chuẩn để làm thân truyền thấp vậy luôn ư?
Hay là thiên phú của nàng rất cao nên được năm tông phá lệ cho làm thân truyền?
Có lẽ trong lòng mang kì vọng Diệp Kiều là thiên tài, nên hắn liền vực dậy tinh thần, nhìn bốn người hiền lành tốt bụng trước mắt, lộ ra tươi cười: "Để ta dạy cho ngươi cách mở ra trận pháp này."
"Dễ lắm."
Diệp Kiều nhìn thấy tinh thần hắn cực kì tỉnh táo, thậm chỉ còn tận tình khoa tay múa chân hướng dẫn nàng cách thức mở đầu của trận pháp nữa.
Nàng im lặng quan sát một lát, liền xác định đây là cách phá trận mình chưa từng gặp qua.
Nhưng cũng không ảnh hưởng đến việc Diệp Kiều lặng im ghi nhớ, bên ngoài còn có nhiều tu sĩ nhìn như vậy, nếu như đường đường chính chính đi học loại phá trận tà môn này thì khi đi ra ngoài chắc chắn sẽ bị phạt cho coi, vì vậy nàng quyết định sẽ học ngầm, bảo đảm đố ai biết được.
Lão già kia thấy nàng học nghiêm túc như vậy, càng khoa tay múa chân hăng say hơn. Một trăm năm trước hắn đã bị một đám thân truyền phối hợp với nhau giam cầm tại đây, nhưng sau đó cũng không ai phát hiện được nơi này, đến nỗi một tia thần hồn cuối cùng của hắn cũng đã sắp tan biến.
Biện pháp tu luyện của Ma tộc rất nham hiểm, chỉ cần còn sót một tia thần hồn không bị tiêu tán thì chắc chắn có thể đoạt xá sống lại, việc này đối với hắn cũng không khó, chỉ cần có thể thoát ra khỏi đây là được.
"Học được chưa?" Hắn tốn công sức dạy nàng thực mệt mỏi, sau đó vẻ mặt chờ mong nhìn Diệp Kiều.
Diệp Kiều lắc đầu: "Không học được."
"Khó quá hà." Nàng nói: "Hay là ngài đổi cách khác đơn giản hơn được không?"
Lão già vặn vẹo khuôn mặt trong chớp mắt, nhưng sau đó lại nhanh chóng lộ ra tươi cười: "Được." Hắn nhịn.
Nhưng trong lòng lại điên cuồng mắng tông chủ của năm tông, rốt cuộc là tên ngu ngốc nào tìm thân truyền vậy? Đúng là vụng về như heo.
Hắn bày ra hết gần cả trăm dạng, nhưng nàng vẫn không học được.
Tống Hàn Thanh thấy một màn như vậy, cũng hoàn toàn yên tâm.
Mấy phương thức phá trận mà lão già kia khoa tay múa chân chỉ dạy đều rất đơn giản, nhưng kết quả Diệp Kiều lại không nhớ được, nên có thể thấy chuyện nàng nửa năm học được trận pháp là do hắn suy nghĩ nhiều rồi.
Đến nỗi việc lúc trước Tiết Dư từng nói quá là sư muội của hắn gặp qua một lần sẽ không thể quên đã bị Tống Hàn Thanh quăng ra sau đầu.
Ai mà tin.
Lão nhân: "Học được chưa?"
Diệp Kiều hàm hồ nói: "Chắc là được rồi."
Nàng xác thật đã nhớ rõ hết rồi, vì thế liền nhìn về phía lão nhân, xác nhận lại một lần nữa: "Ngươi thật sự không ra được ư?"
Lão nhân vội vàng gật đầu: "Đúng vậy a, tiểu cô nương. Ngươi..."
Diệp Kiều liền nở một nụ cười xán lạn, cầm lấy quyển trục đang lơ lửng giữa không trung, cất bước chạy đi, chỉ bỏ lại một câu: "Nếu ngươi ra không được thì ta đây yên tâm rồi."