Tần Phạn Phạn từ ngọc giản nghe được tin tức, liền trầm mặc một lát, nhanh như vậy mà Ma tộc đã bắt được hai đứa thân truyền rồi ư?
"Không cần cứu." Tạ Sơ Tuyết bưng lên tách trà, rồi lắc đầu, "Trông cậy vào mấy đứa nhóc thân truyền này, thì Tu Chân Giới cứ chờ bị hủy diệt nhanh chóng đi."
Tần Phạn Phạn cũng gật đầu đồng ý.
Diệp Kiều ngồi chờ đến tối mới chậm rãi đứng lên, nàng nhìn lại trang phục của mình, rồi đi theo sau một tên Ma tộc được nàng chú ý từ lâu, lúc này mới đến vỗ vai đối phương.
"Hey. Vị huynh đệ."
"Ngươi có bộ đồ nào khác không? Cho ta mượn mặc với." Giọng của nàng thân thiện cực kì.
Ma tộc kia liền nghi hoặc chớp chớp mắt: "Sao ngươi biết ta còn bộ quần áo khác?"
Vô nghĩa vừa thôi.
Diệp Kiều đã quan sát nơi này suốt ba ngày trời, ở đây ai có thể cung cấp tin tức cho mình thì nàng đều lưu ý lại.
"Ta thấy ngươi từng lấy ra từ túi trữ vật nha." Nàng ngại ngùng nói: "Ta thấy trang phục của ngươi rất đẹp, nên muốn có một bộ để mặc thử xem."
Quần áo của Ma tộc y chang nhau, nhưng người trước mắt này thì khác. Có lẽ hắn thích tự tin khoe cá tính, nên trong túi trữ vật ngoài mấy bộ màu xám bình thường thì còn có mấy bộ màu đen nữa nên nhìn qua rất khác biệt.
Hắn đắc ý dào dạt: "Ngươi tinh mắt ghê á."
Đây là do hắn tỉ mỉ thiết kế đó, quần áo màu xám của Ma tộc cứ mặc đi mặc lại suốt mười mấy năm rất chán, mà hắn lại còn rất trẻ, nên ngày thường khi không có ai, hắn sẽ lén thêm một vài phụ kiện cho đẹp.
Không nghĩ tới cuối cùng cũng có người thấy hắn đặc biệt.
Sau khi nàng lừa gạt hắn đưa cho mình bộ trang phục màu đen, liền nhân lúc đối phương đang cúi đầu sửa lại túi trữ vật của mình, thì nàng trực tiếp đánh hắn ngất xỉu.
Khi nàng thay xong trang phục lại cẩn thận chỉnh sửa cho ngay ngắn, bắt đầu bật khả năng diễn xuất, từ một bộ dáng tươi cười nịnh nọt thành bộ dáng chắp tay sau lưng, thần thái xa cách.
Tần Phạn Phạn nghe được động tĩnh cũng không dám lên tiếng, hắn cảm thấy tiểu đồ đệ nhà mình lại muốn bày trò rồi.
Diệp Kiều ăn một viên Bế Khí Đan, nên hiện tại không ai nhìn ra được tu vi của nàng mới Trúc Cơ.
Quần áo của Ma tộc được thống nhất là màu xám, mà mấy tên cấp thấp cũng chưa từng gặp qua cấp cao, nên Diệp Kiều mặc như vậy liền như hạc giữa bầy gà, khi bọn họ thấy nàng liền sôi nổi liếc nhìn nhau.
Tưởng rằng Diệp Kiều là cấp trên được phái xuống đây để giám sát bọn họ.
"Ngươi là?" Một tên Ma tộc chà xát tay, sau đó đi lên hỏi thử.
Diệp Kiều khóe môi nhếch lên, đi đến trước mặt bọn họ rồi hừ lạnh, ác liệt nói: "Thánh nữ phái ta đến đây xem thử hai tên thân truyền mà các ngươi mới bắt được, nên đứng thất thần làm gì? Muốn chết sao?"
Giọng nói của nàng không kiên nhẫn, ánh mắt lạnh nhạt, tên Ma tộc bị đạp cũng không dám cãi lại, chỉ có thể cười nịnh nọt: "Vâng vâng, thì ra là đại nhân được cấp trên phái xuống, hai tên thân truyền kia đang được nhốt trong ngục tối, ta sẽ dẫn ngài đi xem."
Tên Ma tộc đó nói thầm, sao hắn lại không biết Thánh nữ phái người đến đây trước vậy?
Do đó hắn liền hỏi thử: "Không biết Thánh nữ đã ra lệnh như thế nào vậy? À mà ngài là vị đại nhân nào để ta tiện xưng hô?"
Câu hỏi tràn ngập ý thăm dò, làm cho Tần Phạn Phạn nghe xong liền đổ mồ hôi lạnh.
Diệp Kiều cười thật tươi, "Ồ? Ngươi muốn biết ta là ai sao?"
Nàng đã xem phim truyền hình nhiều năm như vậy thì cũng đã sớm nhận ra được một đạo lí.
Kỹ thuật diễn điên khùng ra sao không quan trọng, chỉ cần ngươi giỏi cười là được.
Cười càng biến thái thì càng có khí chất bệnh thần kinh, cười như vậy thì ai dám nghi ngờ được nữa.
Nàng vẫn duy trì nụ cười âm lãnh kết hợp với một thân quần áo màu đen như hòa vào màn đêm, tạo thành cảm giác sâu không lường được.
Tim của Ma tộc kia đập thình thịch đột nhiên lại nhớ đến tính tình của mấy đại nhân này đều không tốt lắm, đặc biệt còn thấy Diệp Kiều cười như bệnh, liền sợ bản thân vạ miệng, sẽ bị bay đầu.
"Không không không, không dám." Hắn vội vàng cúi đầu: "Chúng ta sẽ dẫn đường cho ngài."
Diệp Kiều cố tình rũ tóc xuống để che mặt, sợ kĩ thuật diễn điên khùng của mình sẽ làm cho mặt mũi văng mất.
Suốt dọc đường đi, nàng nhìn mặt tên nào thấy ghét sẽ trực tiếp đá mông tên đó, bộ dáng lạnh lùng xa cách, càng làm cho nhóm Ma tộc kinh sợ, tin tưởng chắc chắn nàng là đại nhân do cấp trên phái xuống.
Trong ngục tối của Ma tộc cũng không ai có dũng khí để nhìn nàng, toàn bộ quá trình đều cúi đầu.
Mà Diệp Kiều nhân cơ hội tác oai tác quái càng không biết sợ là gì, chắp tay sau lưng mà đi thẳng vào bên trong.
Nàng không chút để ý hỏi: "Các ngươi dự định xử lí hai tên thân truyền vừa bắt được như thế nào?"
"Tu sĩ rất coi trọng tình nghĩa." Tên Ma tộc bắt đầu cười hung ác: "Nên những thân truyền còn lại chắc chắn sẽ chạy đến đây để cứu người, đến lúc đó chúng ta sẽ đem bọn chúng một lưới bắt trọn."
"Thân truyền của Tu Chân Giới là một đám hèn nhát." Hắn cười to: "Dựa vào chuyện này, thì Ma tộc của chúng ta nhất định sẽ thống nhất được Tu Chân Giới."
Diệp Kiều nhìn một đám Ma tộc đang cười to, cảm thấy nếu nàng không cười theo thì sẽ lạc bầy lắm.
Vì thế cũng cất tiếng cười hùa: "Muahahaha!"
Nụ cười kia như nụ cười của Thần hắc ám Gurana, làm cho hai thân truyền đang bị trói sợ teo người.
Tống Hàn Thanh với Diệp Thanh Hàn liếc nhau.
Chỉ cảm thấy hôm nay sẽ là ngày hai người bọn họ bỏ mạng tại đây.
Con mẹ nó, Ma tộc đúng là một đám điên khùng.
Sau khi Diệp Kiều đi vào ngục tối, liền nhìn thấy hai con báo quen thuộc, trong lòng nàng chậc một tiếng, đem giọng đè thấp, "Vấn Kiếm Tông với Nguyệt Thanh Tông ư?"
Nàng đã nói mà, ai lại rảnh rỗi đi tìm đường chết như vậy, nơi nguy hiểm như này còn dám đi vào.
Thì ra là hai tên ngu ngốc này, vậy thì hiểu rồi.
Diệp Thanh Hàn đối mặt mới ánh mắt cười cợt của nàng, thần sắc lúc này liền căng thẳng, trong mắt ngập tràn lạnh lẽo, "Ba mươi năm Hà Đông, ba mươi năm Hà Tây, đợi ngày sau, ta nhất định sẽ san bằng Ma giới của các ngươi!"
-Góc chú thích nhỏ của Cá-
**Ba mươi năm Hà Đông, ba mươi năm Hà Tây: nghĩa là đừng nên đánh giá thấp hay coi thường người không bằng mình, bởi vì trong tương lai không ai biết trước được chuyện gì sẽ xảy ra.
-Bơi về nội dung truyện nha-
Diệp Kiều thiếu chút lại cười tiếp.
Không hổ là Long Ngạo Thiên phiên bản Tu Chân Giới, đã vào ngục giam rồi còn mạnh miệng ghê, bộ hắn không nhìn xem hiện tại bản thân mình đang ở chỗ nào sao.
"To gan." Một tên Ma tộc lập tức đạp Diệp Hàn Thanh một cái: "Dám vô lễ với đại nhân!"
Diệp Thanh Hàn từ trước nay chưa từng chịu phải loại sỉ nhục như này, hắn liền nghiến răng, ánh mắt lạnh thấu xương, sau đó nói lớn: "Muốn chém muốn giết tùy các ngươi."
"Chúng ta là đệ tử chính đạo, tuyệt đối không chịu cúi đầu như các ngươi."
Trong lòng Diệp Kiều tấm tắc khen hai tiếng.
Mạnh miệng dữ vậy sao.
Tống Hàn Thanh nhỏ giọng nói: "Diệp Thanh Hàn..." Hắn vẫn lựa chọn làm kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt.
Tống Hàn Thanh là người co được dãn được, thấy Diệp Thanh Hàn ở thời điểm nào rồi mà còn nói nhảm, liền nhịn không được mà nhắc nhở: "Ngươi muốn chết thì đừng có kéo ta theo biết chưa?"
Nghe Diệp Thanh Hàn khoác lác thể hiện bản thân.
Mặt Tống Hàn Thanh liền vặn vẹo trong chớp mắt, hắn chưa muốn chết đâu. Tên ngu ngốc này muốn chết như vậy thì chết một mình đi má, ai rảnh đâu mà chết chung.
Diệp Kiều diễn đủ rồi, liền liếc qua mấy tên Ma tộc đang đứng xung quanh, tát một tên đứng gần mình: "Thất thần ở đây làm gì? Cút hết cho ta."
Nhìn bộ dạng nắng mưa thất thường của nàng, làm đám Ma tộc sợ hãi vội vàng chạy ra ngoài.
Chờ sau khi Ma tộc đi hết, Diệp Kiều liền lấy một cái ghế ngồi xuống.
"Các ngươi tới Ma tộc của chúng ta định làm gì?" Nàng đá Diệp Thanh Hàn mấy cái, không nghĩ đến vẫn có hai tên ngu ngốc tự chui đầu tìm đường chết.
Diệp Thanh Hàn cười lạnh: "Tất nhiên là muốn san bằng Ma tộc nhỏ bé của các ngươi rồi!"
Tống Hàn Thanh: "Ngươi im cũng không ai nói ngươi câm đâu."
Bộ không nhớ tới sắc mặt của đám Ma tộc kia đều vặn vẹo như thế nào sao?
Diệp Kiều cười đến sái quai hàm, nàng hứng thú mà ồ một tiếng, "Nói cách khác, các ngươi còn chưa rõ tình huống ở Ma tộc chúng ta như thế nào đã không biết sống chết mà xông vô đây ư?"
Thân truyền ở Tu Chân Giới bây giờ bạo vậy sao?
Nàng một câu Ma tộc chúng ta, hai câu cũng Ma tộc chúng ta, dường như đã đem mình trở thành lão đại ở nơi đây, bộ dáng thành thạo như này làm cho Tần Phạn Phạn nghe xong liền cảm thấy lúc ở trong bí cảnh thì con nhóc này đã tiết chế lắm rồi.
Lần này lại trực tiếp ở trên địa bàn Ma tộc mà bắt đầu tác oai tác quái.
Trâu bò ghê.
Diệp Thanh Hàn cho rằng nàng đang nhục nhã hắn, vì vậy mặt không cảm xúc, chỉ lạnh lùng nhìn nàng, không nói lời nào.
Tống Hàn Thanh cũng dần trở nên bất an hơn, dù sao thì hắn cũng chưa nghĩ đến việc bản thân bị lưu lạc ở địa bàn của Ma tộc, hoàn cảnh nguy hiểm như này càng làm cho lòng hắn bất an vô cùng.
Diệp Thanh Hàn nhíu mày, khóe môi giật giật, nhưng không biết vì sao, lại cảm thấy giọng nói này...rất quen?
Nhưng lại không nhớ rõ là nghe được ở đâu.
Diệp Kiều nhìn hai người không dám hé răng, lại cảnh giác nhìn nàng, giống như xem nàng là yêu ma quỷ quái gì đó, thấy vậy nàng càng mỉm cười vui vẻ hơn.
Người ta có câu khi nào tâm trạng ngươi không tốt thì trời sẽ nắng, còn khi nào tâm trạng ngươi tốt thì trời sẽ mưa.
Nhìn biểu tình của hai người rất là xuất sắc, dường như đã xem nàng như thủy quái dưới biển sâu.
Tống Hàn Thanh nhìn thấy tên Ma tộc cấp cao này cười ngửa tới ngửa lui như khùng như điên, liền quyết tâm phải nén giận.
—— Tên Ma tộc này bị điên rồi, nên tốt nhất đừng có chọc tới nàng ta.
Tuy Diệp Thanh Hàn không sợ nàng, nhưng cũng cảm thấy nàng không được bình thường cho lắm.
Tu vi thì nhìn không ra, tóc thì che mất nửa khuôn mặt, lại thêm giọng cười càn rỡ cực kì giống biến thái.
Sau khi Diệp Kiều thưởng thức xong biểu tình xuất sắc của cả hai, liền bình tĩnh bỏ chân xuống.
Vén mái tóc đang bù xù lên, lộ ra khuôn mặt quen thuộc, sau đó Diệp Kiều cực kì vui vẻ nói: "Hey."
"Nhớ ta không?"
Đờ mờ.
"Thấy sao hả?" Diệp Kiều đối mặt với ánh mắt kinh ngạc của hai người, liền vỗ tay cười, "Kinh hỉ không? Bất ngờ không? Kích thích không?"