Trên đường đi Tiết Dư chia đan dược cho mỗi người, đối mặt với người không có kiến thức như Diệp Kiều, hắn liền bật cười: "Nếu không thì ngươi nghĩ tại sao nó lại được đặt tên là Hỏa Diệm Sơn?"
Không chỉ Tiết Dư cảm thấy kì lạ, mà ngay cả tên thần kinh thô như Mộc Trọng Hi cũng thấy không thể tin được, vì sao tiểu sư muội nhà bọn hắn lại không có chút kiến thức nào đối với Tu Chân Giới vậy?
Bỏ qua việc không phải xuất thân từ gia tộc tu tiên, thì tốt xấu gì cũng được Vân Ngân nuôi từ nhỏ, nhưng tại sao kiến thức lại ít đến thảm thương như thế?
Chu Hành Vân nhớ lại một chút kí ức ở Hỏa Diệm Sơn, liền nhíu mày: "Trên đất toàn là đá, nóng muốn chết."
Đây là bí cảnh mà hắn ghét nhất.
Diệp Kiều vuốt cằm, dựa theo địa hình mà mọi người nói, thì chắc nơi đây rất thích hợp để mai phục đi.
Tất nhiên điều này chỉ là nàng suy đoán mà thôi. Còn cụ thể như thế nào thì phải đi vào mới biết được.
Lúc mọi người đến nơi thì xung quanh đã tụ tập đông nghẹt, khi Diệp Kiều liếc mắt nhìn sang thì lại có cảm giác bọn họ cứ ỉu xìu, đặc biệt là khi nhìn thấy Trường Minh Tông thì càng héo úa hơn.
Diệp Kiều!!!
Từ khi biết được bí cảnh của trận đấu thứ hai là do nàng làm sụp, nếu không phải quy định không cho phép, thì bọn họ đã đuổi thẳng cổ Diệp Kiều ra khỏi đây từ lâu rồi.
Nếu nói trận đầu tiên bọn họ còn chưa đặt Trường Minh Tông vào mắt, thì trận thứ hai đã hoàn toàn làm cho bọn họ sáng mắt ra rồi.
Hai Phù tu, đã vậy Minh Huyền còn là Kim Đan.
Trận này hươu chết về tay ai thì ngay cả Diệp Thanh Hàn cũng không dám nói.
"Kiều Kiều Kiều Kiều! Buông thả số hai không ai số một."
"Diệp Thanh Hàn a a a!!"
"Tống Hàn Thanh ca ca, ta phải sinh con cho huynh ~"
Tu Chân Giới đều là một đám hâm mộ cường đại. Ở trên diễn đàn, mỗi thân truyền đều có một nhóm fans không nhỏ, cho nên hiện tại ở trên khán đài hò hét như vậy cũng không có gì lạ, nhưng điều khiến Diệp Kiều bất ngờ chính là tên chó Tống Hàn Thanh này mà cũng có fans ư?"
Nghĩ kĩ lại, thì nhóm thân truyền ai cũng có nhan sắc, Tống Hàn Thanh cũng là loại người có bề ngoài thanh lãnh, nhưng có điều...
Hắn sống chó quá, làm người ta thích không nổi.
Bởi vì kinh ngạc, nên khi Diệp Kiều nghe được động tĩnh liền theo bản năng mà nhìn qua.
Thì phát hiện trên khán đài có một tu sĩ vạm vỡ đang õng ẹo hô to, "Hàn Thanh ca ca ~, ta phải sinh con cho huynh."
Do quá đáng sợ, nên biểu tình Diệp Kiều liền cứng đờ một chỗ.
Mộc Trọng Hi nhìn theo tầm mắt nàng thì liền không nhịn được cười: "Ha ha ha ha."
Diệp Kiều thấy hắn cười, liền nghiêm túc chỉ trích: "Sao ngươi lại kì thị fans nam?"
"Tiểu sư muội, đây không phải là chuyện kì thị hay không kì thị." Minh Huyền vỗ vai Tiết Dư: "Ha ha ha ha ha ha."
Vốn dĩ mọi người ở đây đều đang héo rũ, bỗng lúc này lại nghe âm thanh tươi cười hớn hở của nhóm người Trường Minh Tông, việc này khiến toàn bộ thân truyền đều hiện lên dấu chấm hỏi đầy đầu, không biết mấy tên đó đang cười cái gì.
Tống Hàn Thanh vô cảm mà 'hừ' một cái, hắn cũng quen rồi, dù sao thì đầu óc của mấy người Trường Minh Tông này có ai bình thường đâu.
Hơn nữa hắn lại có cảm giác là bọn họ đang cười mình, nhưng lại không có bằng chứng.
**********
Nhóm thân truyền của năm tông xếp thành một hàng, sau đó lần lượt đi vào bí cảnh.
Vị trí xuất hiện của mỗi người là không xác định, có khi ba người hoặc hai người được thả chung một nơi, còn xui xẻo hơn thì một thân một mình.
Dưới tình huống như này thì tông môn nào tụ họp đầy đủ thành viên trước tiên thì sẽ an toàn hơn.
Tống Hàn Thanh bước vào bí cảnh, nơi hắn được thả xuống cũng an toàn, cũng không cách xa sư đệ sư muội lắm, chỉ cần cố gắng nửa ngày đã tìm được hai người hội họp.
"Trước tiên tìm người của Bích Thủy Tông để hợp tác."
Bọn họ có nhiều đan dược, nên sẽ không thiếu Thanh Tâm Đan.
Bên trong bí cảnh sẽ xuất hiện rất nhiều ảo giác.
"Cũng chưa chắc các nàng chịu hợp tác với chúng ta." Tô Trọc nói.
Không thấy người tên Miểu Miểu kia, rất nhiệt tình với Diệp Kiều sao?
Hắn không hiểu, thật sự không hiểu, nếu Diệp Kiều có mị lực như vậy, thì tại sao lúc ở Nguyệt Thanh Tông hắn lại không cảm nhận được?
Hiện tại Diệp Kiều đã thay đổi đến mức Tô Trọc nhìn thấy nàng cũng có chút sợ hãi.
Vân Thước từ nãy đến giờ không nói câu nào thì đột nhiên xen vào, nhẹ nhàng nói: "Đại sư huynh, muội có Tầm Bản Thú, nên có thể đi tìm Thanh Tâm Thảo."
Bí cảnh này có rất nhiều ảo cảnh, nếu không để ý sẽ bị lạc vào, thậm chí nó còn ảnh hưởng đến cảm xúc của người bị dính phải ảo cảnh.
Do đó Thanh Tâm Đan liền trở thành loại đan dược cực kì quan trọng.
Nhưng loại đan dược này ở trên thị trường rất khó mua được, dẫn đến việc hiện tại bọn họ cũng không có nhiều Thanh Tâm Đan.
Tống Hàn Thanh lạnh lùng nhìn nàng một cái, vẫn như cũ có chút không thích người sư muội hay dính phải phiền toái này, "Chúng ta không có Đan tu."
"Nhưng có thể dùng nó để giao dịch với Bích Thủy Tông." Vân Thước khó có được mà thông minh một lần, "Các nàng ấy chắc là rất cần loại linh thảo này đi?"
Thanh Tâm Thảo rất khó tìm được, lúc trước linh thảo đã bị đám người Trường Minh Tông lấy hết rồi, làm cho Vân Thước cực kì không cam lòng nhưng cũng chỉ có thể trơ mắt nhìn.
Tống Hàn Thanh cảm thấy cũng đúng, liền nhìn nàng bằng ánh mắt có chút tán thưởng.
Tuy rằng hơi ngu, nhưng về phương diện vận khí thì không ai bằng được Vân Thước.
Từ nhỏ đến lớn, vận khí của Vân Thước đều rất tốt, dù làm gì cũng được thiên vị, thậm chí Vân Ngân còn nói, nàng giống như là con cưng của Trời.
Đối với chuyện Đại hội thi đấu, thì thật ra nàng cũng không quan tâm lắm.
Thắng thua thì sao? Có sư huynh nỗ lực là được rồi không phải ư?
So với việc bản thân bị lu mờ thì Vân Thước thích được mọi người chú ý hơn, vì vậy nàng liền chủ động đưa ra ý kiến, chuẩn bị cướp lại sự nổi bật trong trận thi đấu thứ ba này.
Quả nhiên các tu sĩ ban đầu còn đang chăm chú thảo luận về Diệp Kiều, thì giây tiếp theo lại chuyển đề tài sang Vân Thước.
"Tầm Bảo Thú sao?" Tần Phạn Phạn kinh ngạc, "Loại linh thú như này mà cũng chịu khế ước với người khác ư?"
"Vận khí của con nhóc kia vẫn luôn quá tốt." Trưởng lão Bích Thủy Tông nhíu mày: "Nhưng cái này là gian lận đi?"
Đại hội thi đấu diễn ra lâu như vậy rồi, nhưng đây là lần đầu tiên có người dùng Tầm Bảo Thú để tìm linh thảo.
Trưởng lão Nguyệt Thanh Tông cười lạnh, "Không phải giống như Trường Minh Tông hay nói, cái này gọi là kế hoạch sao? Rồi bây giờ muốn gì đây, cho phép Diệp Kiều làm này làm nọ, nhưng lại không cho phép chúng ta dùng Tầm Bảo Thú ư?"
Triệu trưởng lão cũng tức giận, liên quan gì tới Trường Minh Tông bọn họ chứ?
Mắt thấy người của hai bên sắp đánh nhau, tông chủ Vấn Kiếm Tông liền bước ra giảng hòa, "Lúc trước bí cảnh cũng không xuất hiện tình huống như này, nhưng trận đấu hiện tại rất cần Thanh Tâm Đan a, nên việc Vân Thước dùng linh thú để tìm linh thảo cũng không có gì sai."
Chỉ có thể nói kì ngộ của mỗi người không giống nhau mà thôi.
Mà vận khí của con nhóc Vân Thước kia lại tốt quá mức cho phép.
Trận đầu tiên thì Diệp Kiều lập đội với Tiết Dư, trận thứ hai với Minh Huyền, còn trận thứ ba là cùng Chu Hành Vân a.
"Vận khí của Diệp Kiều cũng không tệ, chưa bao giờ bị lạc một mình."
"Nhưng ta lại có cảm giác Diệp Kiều cũng không cần có đồng đội làm gì."
"Đúng vậy nha."
Sau khi Diệp Kiều vào bí cảnh, cảm xúc duy nhất chính là, oát đờ heo sao nóng vậy.
Dưới nhiệt độ như này thì rất dễ làm người ta bực bội trong người a, thấy vậy Diệp Kiều liền đem Thanh Tâm Đan đưa cho Đại sư huynh ngậm trong miệng để bình tĩnh.
Hiện tại Trường Minh Tông bọn họ cái gì cũng thiếu, chỉ không thiếu Thanh Tâm Đan.
Dưới tình huống bọn họ có Tiết Dư là Đan tu, nên không cần giống như mấy tên thân truyền khác hèn mọn mà đi tìm Bích Thủy Tông để hợp tác.
Xung quanh đều là đá với đá tản ra sức nóng kinh khủng, dù mang giày đạp lên vẫn có thể cảm nhận được nhiệt độ, do đó Diệp Kiều cũng không dám đứng một chỗ quá lâu, sợ giày của mình sẽ bị nóng chảy thành mấy cái lỗ mất.
Chu Hành Vân đi trước, Diệp Kiều theo bản năng liền nhắm mắt dùng thần thức quét xung quanh một vòng, sau khi xác nhận an toàn thì mới đi theo.
Không biết vì sao, nhưng từ khi đi vào nơi này, Diệp Kiều luôn có cảm giác bị theo dõi phía sau.
Vì là Kiếm Phù song tu nên thần thức của Kim Đan cũng chưa chắc nhạy bằng Diệp Kiều.
Nhưng vừa rồi nàng quét một vòng cũng không phát hiện ra gì, nên chỉ đành tạm thời đè xuống khả nghi trong lòng.
Bởi vì lần này cùng Đại sư huynh một đội, nên Diệp Kiều đi sau lưng Chu Hành Vân không cần làm gì cả, đối phương hoàn mỹ đến nỗi tạo cho nàng một suy nghĩ đó là: Dưới kiếm của ta, chúng sinh đều bình đẳng.
Một kiếm chém xuống nhanh đến mức nàng còn chưa nhìn rõ hình dạng của yêu thú.
Diệp Kiều khi nhìn vào xếp hạng lại phát hiện một chuyện thú vị chính là số lượng yêu thú mà Đại sư huynh giết được luôn là số chẵn.
"..." Không hổ là Đại sư huynh mà.
"Hai trận trước đều là Diệp Kiều tự mình chiến đấu, còn phải bảo vệ Đan tu với Phù tu, nên chắc hiện tại nàng cũng đã thấy được lợi ích khi đi chung với Kiếm tu rồi đi."
"Bởi vậy mới nói, hai đạo song tu thì sao, thời điểm mấu chốt vẫn phải dựa vào Kiếm tu chân chính thôi."
Diệp Kiều theo bản năng liền nhìn chằm chằm vào kiếm của Chu Hành Vân, có thể cảm nhận được so với việc nàng cố hết sức khi dùng kiếm, thì Chu Hành Vân lại nhuần nhuyễn hơn nhiều.
"Đại sư huynh." Nàng cọ tới cọ lui một lát, "Ta có thể sờ kiếm của ngươi được không?"
Vẫn nhớ rõ lúc trước khi nàng đưa ra yêu cầu này, Tứ sư huynh cũng không tình nguyện cho lắm, giống như kiểu vợ của mình bị một nam thân thúi tha nào đó sàm sỡ vậy.
Nhưng mà Chu Hành Vân chỉ rũ mắt liếc nàng một cái, "Được."
Sau đó, ném cho nàng.
Ném, ném cho nàng ư?
Diệp Kiều kinh ngạc bắt lấy Đoạn Trần, thật ra nàng vẫn luôn tò mò không biết mấy thanh kiếm này khác nhau như thế nào. Đối với Đoạt Măng thì nó ở trong mắt nàng chỉ là một cây gậy, không giống kiếm xíu nào.
Khó khăn lắm mới được chạm vào vợ của Kiếm tu, nên Diệp Kiều sao có thể bỏ qua được, nàng một bên đánh giá một bên khen thiết kế tinh xảo, khi xem xong lại tiếc rằng suốt đời này nàng cũng không có khả năng học luyện khí.
Nhưng nàng có thể tiếp xúc với nhiều thanh kiếm, sau đó thử vẽ ra bản thiết kế nha.
"Ngươi cứ như vậy mà quăng cho ta, sẽ không làm nó khó chịu chứ?" Diệp Kiều nhớ rõ Mộc Trọng Hi với tiểu sư thúc từng nói, kiếm có ý thức a.
Chu Hành Vân hơi nhíu mày, qua nửa ngày mới chậm rãi mở miệng: "Kiếm của ta, nó coi thường ta lắm."
Cũng vừa hay Chu Hành Vân cũng coi thường nó.
Một người một kiếm ghét bỏ nhau, nên ít khi nào mà cả hai phối hợp ăn ý với nhau.
Diệp Kiều nghe vậy lập tức trả lại Đoạn Trần, quyết định sau này nhất định phải đối xử tốt với Đoạt Măng, không thể coi nó là trái banh mà đá tới đá lui nữa.
Lỡ đâu sau này nó có ý thức rồi coi thường nàng thì làm sao bây giờ.
Trước mắt Diệp Kiều vẫn không muốn bị kiếm của mình ghét bỏ đâu.
Hai người tiếp tục đi theo phương hướng chỉ dẫn trên bản đồ. Dù trận đấu này bọn họ có nỗ lực hay không, thì cũng phải ở đây tới năm ngày lận, nên một khi đã như vậy rồi thì kiếm chỗ nào đó mát mẻ để nằm không phải tốt hơn sao.
Sắc trời dần tối, nhưng nhiệt độ vẫn không giảm bớt được chút nào, vốn dĩ màn đêm đang chuẩn bị thay thế cho ban ngày, thì Diệp Kiều liền mơ hồ cảm giác được tình huống không thích hợp.
"Đại sư huynh."
Chờ đến khi cảnh vật xung quanh hoàn toàn tối sầm, Diệp Kiều theo bản năng liền dùng thần thức dò xét một vòng, sau đó đột nhiên nàng mở mắt ra, chỉ vào phía sau hắn, da đầu tê rần: "Ngươi nhìn xem đó là cái gì?"
Chu Hành Vân nghi hoặc quay đầu nhìn sang, thì giây tiếp theo, biểu tình chợt cứng lại.